Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú cũng không ngờ tới đây là một tên thích lảm nhảm.
Bạch Tú Tú tức khắc cảm thấy lo lắng cho ông chồng nhà mình, Vương Thanh Hòa anh là người không thích nói chuyện!
Chờ Dư Thành nói tới mức khát nước thì Vương Thanh Hòa mới mở miệng: “Người gợi ý cho anh làm chuyện mua bán này hẳn là có quan hệ không mấy tốt đẹp với anh đúng không?”
Hiện tại thị trường chợ đen quá nóng bỏng, sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề.
Khóe miệng Dư Thành cứng đờ: “Sao có thể? Hai người chúng tôi là bạn bè lớn lên cùng nhau đó.”
“Vậy chuyện buôn bán của người kia thế nào?” Vương Thanh Hòa tiếp tục hỏi.
Lúc này Dư Thành không cười nữa, nếu người kia thật sự đứng ra kinh doanh thì anh ấy còn cần phải chạy đến nơi khác tìm kiếm cơ hội à? Trực tiếp đi theo tên nhóc kia không phải là được rồi sao!
“Chợ đen hiện tại đang rất nóng, người nào cũng động tâm.” Vương Thanh Hòa cảm khái, lời nói mang theo ý vị sâu xa.
Bạch Tú Tú phát hiện ra chồng cô là một người rất lợi hại.
Đời trước, lúc cô qua đời thì chợ đen đã không còn nữa.
Cô có thể biết được chuyện tương lai nhưng anh thì không. Anh thậm chí còn chẳng có cơ hội tiếp xúc nhiều với những chuyện này, chỉ bằng những dấu vết nhỏ không đáng kể mà đã đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Khi cô còn là một linh hồn âm thầm sau lưng anh thì anh cũng như thế, lúc nào cũng có thể nắm bắt đối thủ và các cơ hội kinh
doanh.
Dư Thành nghe Vương Thanh Hòa nói vậy thì ngọn lửa trong lòng cũng tắt đi một nửa.
Trong lòng vẫn đang cân nhắc xem rốt cuộc tên nhóc kia có lừa anh ấy hay không.
“Nói chuyện này làm gì vậy? Chú sáu, hôm nay chúng ta tới đây là có chuyện quan trọng, đừng để anh Dư nói những chuyện này nữa.” Tiểu Trương bị dọa hoảng sự, anh Dư có thể nghe lọt tai lời anh Vương nói sao?
Vậy anh ấy có tiếp tục tham gia vào chuyện này không?
“Tiểu Vương này, đây là quyển ghi chú viết lại kinh nghiệm làm việc của tôi mấy năm nay, cái này, là một ít việc trong nhà máy, vô cùng quan trọng. Nhà máy của chúng ta rất nổi danh ở trên huyện, hơn nữa người cũng không ít. Chỗ đó có không ít quy định mà nếu cậu không biết thì sau này sẽ rất rắc rối, biết được thì còn có thể phòng ngừa một chút.”
Chú sáu đưa hai quyển ghi chép mà ông ấy xem như là bảo bối trân quý cho Vương Thanh Hòa.
Vương Thanh Hòa cũng không có khách khí, hắn tiếp được quyển sách: “Cảm ơn chú sáu Triệu.”
Anh nhận hai quyển sổ, trong lòng cũng ghi nhớ ân tình của chú sáu Triệu.
Tiểu Trương vốn còn đang muốn nói với Vương Thanh Hòa thêm vài câu nhưng Dư Thành đứng bên kia nãy giờ vẫn luôn nhìn anh ấy chằm chằm, khiến anh ấy vô cùng xấu hổ: “À anh Vương, cháu nội của chú sáu Triệu còn đang ở nhà một mình, em đưa ông ấy về trước, thuận tiện tu sửa căn nhà của ông ấy một chút, muộn chút em sẽ sang đây tham gia náo nhiệt. Anh Dư cứ ở lại đây đi, anh Vương, anh giúp em trông chừng anh ấy nhé.”
Trong lòng chú sáu Triệu vô cùng khó hiểu, ông ấy nói muốn về chăm sóc cháu nội khi nào?
Thằng cháu của ông đang thành thật ngủ khò ở nhà kia kìa.
“Đi thôi.” Tiểu Trương vội đỡ chú sáu Triệu đi ra ngoài.
“Khoan đã.” Bạch Tú Tú vội vàng gọi người lại, chạy vào nhà cầm một túi bánh quy đi ra, giao cho chú sáu: “Cháu và Thanh Hòa mới vừa dọn lại đây, chưa chuẩn bị được thứ gì. Vốn dĩ hôm nay nên theo Thanh Hòa đi thăm chú sáu và cháu nội, ai ngờ đêm nay còn phiền ngài phải tới đây. Bánh quy này coi như là quà gặp mặt cháu và Thanh Hòa cho đứa nhỏ. Chờ hai ngày sau, chúng cháu sẽ tìm thời điểm thích hợp tới thăm nhà chú.”
Bạch Tú Tú đưa giỏ bánh quy cho Tiểu Trương, tránh việc chú sáu không chịu nhận.
Chú sáu ngẩn ra, trong túi bánh này có chừng mấy chục cái, ông ấy chưa từng nhìn thấy Cung Tiêu Xã bán, thứ này đắt đỏ biết bao nhiêu?
“Chú sáu, chị dâu cháu biếu chú thì chú cứ nhận đi, đi thôi, cháu đưa chú về trước.”
Chờ ra tới cổng, Tiểu Trương mới mau mắn xin lỗi: “Xin lỗi chú sáu, có lẽ là anh Dư có chuyện riêng cần nói với anh Vương nên cháu chỉ có thể đưa chú ra ngoài trước. Cháu đưa chú về, hôm nào đó chúng ta lại tụ hội. Chú yên tâm đi, anh Vương và chị dâu đều là người tốt, hơn nữa vừa nhìn đã biết bọn họ là người có bản lĩnh, cũng biết báo đáp ân tình, sau này nếu có cơ hội thì để cháu nội chú tới nhà anh Vương chơi, qua một thời gian thì nhà anh Vương, còn cả cháu nữa đều có thể chăm sóc thằng bé giúp chú. Đám thân thích như quỷ hút m.á.u kia chú cũng đừng quan tâm làm gì nữa. Bọn họ đã như vậy, không phải cháu nói chuyện khó nghe đâu, chỉ cần chú nằm xuống là cháu của chú đến cơm còn chẳng có để mà ăn.”
Tiểu Trương nhắc tới đám thân thích của chú sáu Triệu là lại thấy khinh thường.
Một đám người như vậy mà lại chăm chăm rình rập một ông già và một đứa nhỏ, cũng không nhìn xem cuộc sống của người ta như thế nào, vậy mà còn muốn khiến người ta không sống nổi.
Chú sáu Triệu nghe anh ấy nói vậy thì hốc mắt lập tức đỏ lên: “Tiểu Trương, cháu là một đứa trẻ tốt. Chú sáu... chú sáu cũng khổ tâm lắm, cháu nói xem con dâu của chú sao nói đi là đi như vậy, để lại cháu nội chú thật là đáng thương, chú đã từng tuổi này rồi, không biết còn sống được bao lâu. Nếu chú gặp bất trắc gì thì đứa nhỏ này phải làm sao bây giờ.”
“Chú sáu, trời trở lạnh rồi, chúng ta vẫn nên về nhà thôi, lần trước cháu đến nhà chú, thấy cửa nhà chú cũng không chắc chắn, hôm nay cháu giúp chú gia cố lại.” Tiểu Trương mau mắn dỗ ông cụ về nhà.
Bên này hai người vừa rời đi thì ba người Bạch Tú Tú, Vương Thanh Hòa và cả Dư Thành vừa mới làm quen hôm nay ở trong nhà đều vô cùng yên tĩnh.
Dư Thành ruột gan cồn cào.
Anh ấy cũng không phải là người giỏi ăn nói, nếu không thì người trong nhà cũng sẽ không ghét bỏ anh ấy, chỉ yêu thương người con trai của cô anh ấy, anh ấy cũng chẳng cần chạy tới đây để lánh nạn.
Nhìn Bạch Tú Tú cùng Vương Thanh Hòa, Dư Thành cảm thấy nên nói thật thì hơn: “Tôi đi theo Tiểu Trương thật ra là vì có chuyện muốn hỏi, Thanh Hòa, cậu có cha mẹ không?”
Không khí trong phòng càng trở nên khó xử.
Nhìn hai vợ chồng nhà người ta nhìn mình chằm chằm cứ như nhìn một người tâm thần càng khiến Dư Thành hoảng loạn: “Không phải, tôi không phải là có ý đó. Ý tôi là cha mẹ hiện tại của cậu là cha mẹ ruột sao?”
Bầu không khí càng thêm trầm mặc.
Lúc này Dư Thành đã đứng ngồi không yên, hận không thể đập đầu vào bếp lò.
Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú hiểu ý của Dư Thành, chỉ là quá kinh hãi với cách nói chuyện của người này.
Bình thường người này ra cửa có thường xuyên bị đánh không vậy?
Bạch Tú Tú nỗ lực nín nhịn không cười, gương mặt xụ xuống.
Đối với chuyện ở tỉnh thành, cô và chồng đều nhất trí duy trì thái độ cảnh giác. Dù là người khác có nói gì thì bọn họ vẫn phải cẩn trọng.
Dù sao bọn họ hoàn toàn không biết gì về người trên tỉnh, mà người ta muốn tìm hiểu bọn họ thì lại dễ như trở bàn tay.
Khi còn ở nhà họ Vương, bọn họ còn có thể dùng một chút thủ đoạn, nhưng khi càng tới gần người bên kia, muốn dùng thủ đoạn gì cũng đều rất khó.
“Tôi... Ai dà, thật ra chuyện là thế này, tôi thấy cậu trông khá giống với đứa con trai đã thất lạc của chú tôi. Con của ông ấy bây giờ cũng đã lớn rồi, lúc ban đầu không có cách nào đi tìm, đều là vì bận rộn chuyện quan trọng, sau này có thể đi tìm thì ông ấy lại có thêm con và công việc mới, lại càng không có thời gian. Gần đây nhà bọn họ lại nhớ tới chuyện tìm con, lần này tôi chính là đi theo cậu con trai nhà thím tôi tới đây. Cậu ấy đi tìm người, tôi đi lánh nạn. Tôi trông cậu rất quen mắt, tuổi tác cũng trạc tuổi đứa nhỏ đã thất lạc của chú tôi nên mới muốn hỏi thăm một chút, lỡ đâu đúng thì sao đúng không?”