Trần Tráng Thực vừa mới nhìn thấy nhân sâm nhưng cũng không quên mục đích thật sự của Vương Thanh Hòa, trong lòng không nhịn được cảm khái. Nhà họ Vương đúng là tự tìm đường c.h.ế.t mà, một đứa trẻ vừa ngoan ngoãn vừa có bản lĩnh thế này, nếu người nhà họ Vương không phải kiểu người lòng dạ hiểm độc tính kế thằng bé thì với tính cách của thằng bé, chắc chắn sẽ không làm hại nhà họ Vương. Vương Thủ Thành đúng là có phúc mà không biết hưởng, cứ một hai gây sự với Vương Thanh Hòa.
“Tú Tú, em và thím Kim Hoa đi ở giữa đi, anh và Chú Trần một người đi trước một người đi sau.” Vương Thanh Hòa dặn dò vợ mình, cũng quan sát tình huống của cô, xem cô có mệt không.
Bạch Tú Tú vẫn còn rất phấn chấn, cô rất ít khi vào núi, số lần đi cùng chồng mình lại càng ít hơn.
Cô theo sát phía sau Vương Thanh Hòa, đỡ thím Kim Hoa băng qua con đường đầy tuyết.
Bốn người bên này đi cũng không chậm, ngay lúc này, nhà họ Vương đi phía sau đã bắt đầu náo loạn.
Sau khi Chu Kiều Kiều nhặt được một con thỏ hoang thì lại nhặt được thêm một con nữa, điều này khiến cho Chu Kiều Kiều có chút buồn bực, tại sao đều là thỏ thế này? Cô ta vào núi không phải để tìm mấy thứ như vậy.
Cô ta tới đây là để thử thời vận, muốn xem có thể nhặt được mấy thứ như nhân sâm hoặc là gặp được mấy con vật to lớn nhưng sức công kích kém, tại sao bây giờ chỉ gặp toàn là thỏ?
Lần này không chỉ có Chu Kiều Kiều không hài lòng mà ngay cả Lưu Tiểu Nga đang khập khiễng cũng khó chịu.
Vận may của thím năm không còn nữa sao? Tại sau đi lâu như vậy rồi mà chỉ tìm được hai con thỏ, nếu để đàn ông ở nhà lên núi thì sẽ tìm được nhiều hơn số này gấp mấy lần. Triệu Thúy Hoa đi bên cạnh cũng lo lắng đề phòng bản thân sẽ gặp xui xẻo, bốn người đi cùng nhau nhưng mỗi người lại mang một suy nghĩ khác nhau.
“Các chị nhìn bên kia xem.” Chu Kiều Kiều chỉ vào một góc trong núi, ba người kia cũng quay sang nhìn, vừa liếc mắt đã hoảng sợ, quả thật là một con dê núi.
“Không thể để nó chạy mất, loài vật này chạy nhanh lắm.” Triệu Thúy Hoa nhìn thấy dê núi cũng vô cùng kích động, đây là thịt ngon thứ thiệt đó. Nếu có thể bắt được nó thì năm tiếp theo cả nhà sẽ không lo thiếu thịt ăn.
“Chị hai, chị qua đó, chị tư qua kia, chị dâu ba đi bên này, bốn người chúng ta bao vây nó, đến lúc đó mặc kệ nó giãy giụa thế nào thì chúng ta cũng phải dùng sức, cùng lắm là bị thương một chút thôi.” Chu Kiều Kiều vội vã sắp xếp công việc.
Thứ cô ta muốn cũng không phải là con dê núi này mà là nếu để con dê núi làm ba người kia bị thương thì biết đâu cô ta sẽ nhặt được càng nhiều lợi ích. Đây mới là điều quan trọng nhất.
Mấy người kia vì con dê núi này mà cũng không suy nghĩ cặn kẽ, dù sao thứ này cũng thật sự khiến người ta thèm thuồng.
Một đám người vây lại, quả nhiên bọn họ vừa bước tới thì con dê núi kia đã phát hiện ra, vội vàng bỏ chạy, Lưu Tiểu Nga dùng thân thể của mình chặn con dê núi, trực tiếp bị nó hất sang một bên nhưng hành động này của cô ta đã giúp mọi người thuận lợi bắt được con mồi. Lúc cả đám người đang vui vẻ thì Chu Kiều Kiều lại thừa dịp bọn họ không chú ý thả lỏng tay.
Hành động này của cô ta khiến một chân của dê núi thoát được ra ngoài, cũng đá hai người còn lại sang một bên, cả hai bị hất văng vào cây, bị thương không nhẹ.
“Thím mắc gì mà buông tay vậy?” Triệu Thúy Hoa tức giận, hùng hổ chất vấn.
Chu Kiều Kiều tỏ vẻ bất lực: “Chị ba, tôi không có...”
“Mẹ nó! Thím nghĩ tôi mù hả? Tôi chính mắt thấy thím buông tay, có phải thím muốn chúng tôi bị con dê núi kia đá c.h.ế.t có đúng không?” Triệu Thúy Hoa nhìn thấy bộ dáng này của Chu Kiều Kiều thì lập tức giận sôi máu. Rõ ràng là cô ta cố ý!
“Chị ba, tay của tôi bị chuột rút thật mà, sao có thể là cố ý chứ? Nếu bắt được con dê núi này thì nó cũng là của nhà chúng ta, tôi mừng còn không kịp nữa là.” Chu Kiều Kiều bắt đầu giảo biện nhưng lời này của cô ta lại không có một chút kẽ hở nào.
Tuy Triệu Thúy Hoa cảm thấy Chu Kiều Kiều đã buông tay nhưng khi nghe Chu Kiều Kiều giải thích, trong lòng cô ta cũng tin hơn phân nửa, dù sao nếu bắt được con dê núi này thật thì lợi ích cũng là của cả nhà.
“Chị ba, tuy con dê núi này đã chạy mất nhưng nếu chúng ta lần theo dấu chân của nó, nói không chừng còn có thể tìm được cả đàn? Dê núi đều sống thành bầy đàn, không chừng chúng ta sẽ có thể kiếm được nhiều hơn.” Chu Kiều Kiều tỏ vẻ chờ mong.
Dê núi xuất hiện trong núi ngay lúc này thật sự là không thích hợp, nói không chừng là ông trời đang chỉ đường dẫn lỗi cho cô ta? Con dê núi này chạy về phía nào, ở phía đó hẳn sẽ có thứ tốt.
Những người còn lại không biết suy nghĩ trong đầu Chu Kiều Kiều nhưng mọi người vẫn tán đồng với phân tích của Chu Kiều Kiều. Trần Phương ở một bên cũng lên tiếng hòa giải: “Chị ba, thím năm nói rất đúng, chúng ta chỉ cần đi theo con dê núi kia.” Cô ta vừa nói vừa đi tới bệnh cạnh Chu Kiều Kiều.
“Chị dâu hai đâu rồi?” Triệu Thúy Hoa không từ chối đề nghị của Chu Kiều Kiều, cô ta thấy lâu như vậy mà Lưu Tiểu Nga vẫn không có động tĩnh gì thì có chút lo lắng.
Lưu Tiểu Nga bị con dê núi hất tới chỗ vách núi, gần như đã ngất đi, chân cô ta vốn đã bị thương, hiện tại ngay cả eo hông cũng không thoải mái, không có cách nào bò dậy.
“Chị dâu hai? Hay là chị dâu hai hôn mê rồi? Chúng ta qua đó xem thử đi...” Trần Phương cũng có chút lo lắng, tốt xấu gì cũng là người nhà, hơn nữa nếu chị dâu xảy ra chuyện thì chẳng phải sau này cô ta và chị dâu ba phải thay nhau nấu cơm sao?
Tính tình của chị dâu ba như vậy, căn bản sẽ không để cho người nhà họ Vương chi phối, cuối cùng tất cả công việc đều sẽ đổ lên đầu cô ta, cô ta thật sự không muốn làm việc.
Chu Kiều Kiều cũng không thèm quan tâm tới việc Lưu Tiểu Nga ở đâu, thậm chí nếu Lưu Tiểu Nga c.h.ế.t rồi thì cũng là chuyện tốt với cô ta, nói không chừng có thể gặp được một chuyện vô cùng may mắn.
Gần đây cô ta gặp nhiều chuyện phiền lòng như vậy, quả thật cần một sự may mắn to lớn để xoa dịu tâm hồn của cô ta.
Ba người cùng bước qua chỗ kia tìm Lưu Tiểu Nga.
Lưu Tiểu Nga thấy bọn họ tới thì khóc lóc nói: “Thím ba, thím tư, hai người các thím mau đỡ tôi dậy, tôi không tự đứng lên được.”
Hai người mau chóng chạy qua đỡ cô ta, Chu Kiều Kiều cũng làm bộ làm tịch quan tâm vài câu: “Chị dâu hai, bây giờ chị thế nào rồi? Còn đi được không? Chúng tôi chuẩn bị theo dấu con dê núi lúc nãy để đi tìm đàn dê núi, biết đâu có thể tìm được. Nếu chị không thoải mái thì ba người chúng tôi đi thôi.”
“Tôi không sao! Tôi đứng lên được nên đỡ rồi. Tôi đi theo mấy người, chúng ta cùng đi.” Lưu Tiểu Nga cũng không muốn bị bỏ lại ngay lúc này.
Bây giờ cô ta đi đường còn không tiện, nếu ở lại đây một mình, lỡ gặp phải mãnh thú thì sao, có khác gì trở thành mồi ngon cho bọn chúng? Hơn nữa đã chịu nhiều đau khổ như vậy, sao có thể bỏ qua lợi ích?
“Vậy thì đi thôi.”