“Ông nhìn ông xem, đôi co với con làm gì?” Tề Nghênh Nghênh muốn cứu vãn tình hình.
“Cứ như vậy đi, bà mau đi nấu cơm, vợ chồng thằng cả còn chưa ăn cơm đâu. Mấy ngày nay vì thứ xui xẻo này mà nhà ta chẳng có một bữa cơm đàng hoàng. Sao hả? Bây giờ nhà ta phải vì nó mà nháo nhào suốt ngày sao?” Hạ Chí Phi chất vấn Tề Nghênh Nghênh.
Tề Nghênh Nghênh cũng biết mấy ngày nay vì Hạ Vi mà nhà cửa vô cùng hỗn loạn nên cũng không khuyên nữa, chỉ đành đi nấu cơm.
Hạ Vi đạt được thứ mình muốn thì trong lòng đột nhiên trống rỗng, còn có chút hoảng loạn. Cô ta có chút lo lắng, nếu Kỷ Phong đối xử với cô ta không tốt thì cô ta phải làm sao?
Hạ Tuệ Tuệ trốn trong phòng Hạ Vi nghe lén được mọi chuyện thì vô cùng vui vẻ. Thật tốt quá, lần này Hạ Vi tự tìm đường chết, đúng là không còn gì tốt hơn!
Hạ Vi mơ màng hồ đồ trở về phòng, nhìn thấy Hạ Tuệ Tuệ thì nhíu mày: “Không phải đã nói là cô không được ngủ trên giường của tôi sao? Chỗ ngủ của cô là bên tấm ván gỗ kia.”
Hạ Tuệ Tuệ muốn mắng người nhưng nghĩ đến việc Hạ Vi lập sắp kết hôn, chờ Hạ Vi kết hôn thì phòng của Hạ Vi sẽ thành phòng của cô ta, lập tức dịu dàng nói: “Vi Vi, đừng hiểu lầm, chị mệt quá nên mới ngồi xuống nghỉ ngơi một chút. Ván gỗ kia cứng quá, xem như em thương hại chị đi. Đúng rồi, chuyện của em và Kỷ Phong...”
“Nhà tôi cách âm không tốt, cô đã nghe hết rồi hả?”
Hạ Vi liếc nhìn Hạ Tuệ Tuệ. Cô ta thật sự không có một chút hảo cảm nào đối với Hạ Tuệ Tuệ. Hạ Tuệ Tuệ càng xấu hổ, khẽ cắn môi, lấy ra mười đồng đưa cho Hạ Vi.
Hạ Vi sửng sốt: “Cô có ý gì?”
“Vi Vi, chị nghe thấy nhưng không biết là thật hay giả, số tiền này xem như là chị thêm của hồi môn cho em. Chị biết nhà em nhiều tiền hơn nhà chị, hẳn sẽ cho em không ít thứ, nhưng mười đồng này đã là toàn bộ tiền riêng của chị. Đây xem như là lời chúc phúc của chị dành cho em và Kỷ Phong.”
Hạ Tuệ Tuệ thật sự đau lòng mười đồng tiền này nhưng đây là thời cơ tốt nhất để Hạ Vi thay đổi thái độ với cô ta.
Hiện tại nhà họ Hạ không có ai tỏ vẻ ủng hộ hôn sự của Hạ Vi, nếu cô ta kiên trì ủng hộ Hạ Vi, Hạ Vi có thể không cảm động sao? Hạ Vi quả thật là cảm động, cô ta nhận mười đồng tiền, vô cùng kinh ngạc.
Mấy năm nay, cô ta vẫn luôn cảm thấy Hạ Tuệ Tuệ và cả nhà chú ba hút m.á.u nhà cô ta nhưng bây giờ Hạ Tuệ Tuệ lại đưa cô ta mười đồng, Hạ Tuệ Tuệ cũng không phải giàu có gì, mười đồng này hẳn là đã tích góp một thời gian dài.
“Cô... Tuệ Tuệ, thật ra tôi hơi sợ. Tôi sợ sau khi gả cho Kỷ Phong, cuộc sống không được tốt đẹp.” Hạ Vi vô cùng tủi thân.
Hạ Tuệ Tuệ âm thầm cười lạnh nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ lo lắng: “Vi Vi, cô đừng như vậy, Kỷ Phong là người tốt, chắc chắn sẽ đối xử tốt với cô.”
Hai người ở trong phòng âm thầm trò chuyện, Hạ Tuệ Tuệ không ngừng xua tan lo lắng trong lòng Hạ Vi.
Bên ngoài, Hạ Chí Phi bị chọc tức đến mức không còn tâm trạng nghe Vương Thanh Hòa kể chuyện nhưng vẫn yêu thích đứa con trai này.
Ông ta thở dài: “Đứa em gái này của con đã bị cha và mẹ chiều hư rồi. Kỷ Phong kia cũng không phải người tốt. Con... sau này các con giúp cha mẹ chú ý thêm một chút, nếu Kỷ Phong ức h.i.ế.p nó thì các con cũng đừng mặc kệ.” Lời này là nói với cả Vương Thanh Hòa và Hạ Minh.
Hạ Minh nghe xong chỉ cảm thấy ê răng: “Cha, cha nói vậy khác gì nói lời vô nghĩa?”
Hạ Chí Phi nghe vậy cũng cảm thấy ấm lòng, đứa nhỏ Hạ Minh này vẫn không tồi.
Hạ Minh nhếch miệng, tiếp tục nói: “Hạ Vi thiển cận như vậy, chuyện Kỷ Phong ức h.i.ế.p nó không phải chuyện ván đã đóng thuyền sao?”
Hạ Chí Phi:...
Cho nên đây mới là chỗ vô nghĩ sao?
Hạ Chí Phi phản ứng lại thì lập tức nổi giận, cởi giày ném về phía con trai.
“Cái đồ táng tận lương tâm, sao tao lại đẻ ra một đứa không màng thân tình như mày, hôm nay tao không đánh c.h.ế.t mày là không được!” Hạ Chí Phi nổi trận lôi đình, lửa giận hai ngày nay đều phát tiết lên đầu con trai.
Hạ Minh vốn chỉ muốn đùa cợt một chút, ai ngờ lại chọc phải họa to, lập tức chạy trốn khắp nơi, gõ cửa phòng anh hai: “Cứu mạng anh ơi, cha muốn đánh c.h.ế.t em.”
Hạ Thành ở trong phòng dỗ vợ bị tiếng kêu thảm thiết bên ngoài làm phiền, lập tức nhíu mày.
“Niệm Đệ, em chờ một chút, anh đi xem Hạ Minh gây họa gì.” Anh ta nói xong thì mở cửa, vừa mở ra đã cảm giác có thứ gì đó đang bay tới, một chiếc giày đập thẳng vào mặt anh ta, khung cảnh trước mắt lập tức biến thành màu đen.
“Anh Thành?” Trong phòng, Hứa Niệm Đệ hoảng sợ vội vàng chạy ra.
Chiếc giày rơi khỏi mặt Hạ Thành, trên mặt Hạ Thành nhiều thêm một dấu đỏ dính đầy bụi.
Hạ Thành nhìn Hạ Minh vừa mới cúi đầu xuống, nghiến răng nghiến lợi: “Hạ Minh!”
Hạ Minh không nhịn được cười thành tiếng: “Cái này, anh, em không cố ý mà. Anh phải tin em, không phải em cố ý tránh né đâu, chủ yếu là cha đánh người, em không thể không né. Đều là do cha, anh đi tìm ông ấy đi!”
Hạ Chí Phi cũng không ngờ mình đánh sai người, nhìn bộ dáng của đứa con thứ hai, tâm trạng hỏng bét của ông ta lại càng tệ hơn.
Vương Thanh Hòa vẫn ngồi ngay ngắn ở đằng kia, lẳng lặng nhìn cả nhà bọn họ náo loạn.
Bạch Tú Tú nhìn bộ dáng chồng mình, âm thầm đặt tay mình lên tay anh, sau đó nắm chặt lại.
Vương Thanh Hòa sửng sốt, nhìn tay rồi lại nhìn vợ.
Bạch Tú Tú nhìn anh, mỉm cười ôn nhu khiến tất cả suy nghĩ trong anh đều bay mất, trong đầu chỉ còn lại hình bóng của cô.
Hạ Chí Phi đen mặt gọi hai đứa con trai tới, nói với Hạ Thành chuyện của Hạ vI. Hạ Thành vừa nghe nói Hạ Vi sẽ gả cho Kỷ Phong thì cơn giận trong lòng cũng tiêu tan. Xứng đáng! Nên để nó chịu chút khổ thì hơn. Ngày nào cũng đòi sống đòi c.h.ế.t vì Kỷ Phong kia, đợi nó gả qua đó thì sẽ biết thế nào gọi là xui xẻo, sẽ biết tại sao người nhà lại phản đối. Đường là tự nó chọn, có chuyện cũng phải tự mình gánh lấy.
“Hai người các con đều là anh trai, cha và mẹ ngày nào cũng bận rộn, không hiểu chuyện của đám trẻ các con, các con hỏi thăm thử xem Kỷ Phong kia có hành vi nào quá phận hay không, nếu không có thì chuyện này cứ định như vậy. Nếu có... thì nói lại với cha.”
Hạ Chí Phi cảm thấy chuyện này chỉ có thể như vậy, ông ta cũng không thể nhìn con gái ngày ngày náo loạn, cũng không thể để nó chạy tới hội phụ nữ, bọn họ không chịu được sự mất mặt như vậy. Hạ Thành đồng ý, thậm chí còn chủ động ôm đồm: “Cha, cứ giao chuyện này cho con đi, anh cả và Hạ Minh không cần phải xen vào. Không phải Hạ Minh còn đi học sao? Còn anh cả phải đến nhà máy làm việc, làm gì có thời gian? Cứ để con làm đi.”
Thái độ của Hạ Thành khiến Hạ Chí Phi hài lòng, ít nhất vẫn hơn đứa nhỏ ngu ngốc Hạ Minh kia.
“Được, vậy cha giao chuyện của em gái cho con.” Hạ Chí Phi lập tức đồng ý.
Hạ Thành nghe vậy, trong lòng cười lạnh, giao cho anh ta là được rồi, lát nữa anh ta sẽ đi tìm Kỷ Phong đòi một ít tiền, chỉ cần Kỷ Phong đưa tiền thì anh ta sẽ không nói bậy một câu nào. Ai bảo Hạ Vi ngày nào cũng ở nhà bắt nạt người khác? Gả cho Kỷ Phong là kết cục Hạ Vi đáng nhận. Chờ sau này chịu thiệt đủ rồi, xem nó có còn kiêu ngạo hay không. Dù sao Kỷ Phong cũng sẽ không để nó c.h.ế.t đói, nhiều lắm là không thích nó mà thôi, cứ để cho nó nếm trải một chút đau khổ đi.
“Ăn cơm.” Tề Nghênh Nghênh sốt ruột gọi cả nhà đi ăn cơm.
“Cha, tới giờ cơm rồi.” Hạ Chí Phi không ra bàn ăn mà là lên phòng gọi cha ông ta xuống.