"Dạ không, không có, hôm nay cháu đến tìm anh cả và chị cả. Có một tin vui cháu muốn báo cho anh cả chị cả biết, bọn họ đâu rồi ạ?" Hạ Minh vừa mới đi vào cũng không nhìn thấy hai người bọn họ, còn tưởng rằng bọn họ đã đi làm rồi.
"Còn đang ở trong phòng đó, để thím đi gọi bọn họ, cháu ngồi chờ bọn họ một lúc. Đã ăn sáng chưa? Nếu chưa ăn thì ở lại đây ăn luôn đi."
Bà Ngụy vui tươi hớn hở nói.
Bà vẫn khá thân thiện với cậu nhóc Hạ Minh này.
Chủ yếu là mấy người nhà họ Hạ kia, mỗi ngày cũng chỉ có mình Hạ Minh chịu đến nơi này.
Lại còn là một người rất hòa đồng.
"Dạ không, cháu thích ăn đồ ăn thím nấu lắm." Hạ Minh lộ ra vẻ mặt chờ mong.
Bà Ngụy bị cậu ta nịnh cười vui vẻ: "Cái thằng bé này, miệng ngọt thật đó, được rồi, thím đi gọi bọn họ cho cháu."
Trong phòng phía đông cũng có thể nghe được rõ ràng những động tĩnh ở bên ngoài.
Vương Thanh Hòa lấy nước rửa mặt cho vợ trước, dỗ dành gọi cô thức dậy, sau đó mới bắt đầu gấp chăn.
Chờ bà Ngụy đi đến gõ cửa, bọn họ cũng đã vệ sinh cá nhân xong rồi.
"Thanh Hòa, Tú Tú, thằng bé họ Hạ đến nữa rồi, nói là có tin vui gì đó muốn nói với hai đứa con đó." Bà Ngụy vừa mới nói xong, Vương Thanh Hòa lập tức mở cửa ra.
Nhìn thấy anh cả chị cả, trong lòng Hạ Minh cực kỳ kích động: "Anh cả chị cả, ngày hôm qua tôi làm theo lời hai anh chị nói, quả nhiên, Hạ Vi giống hệt như những gì anh chị nói, em ấy đã bắt đầu nghi ngờ rồi. Hơn nữa khi tôi đề nghị em ấy hoãn ngày kết hôn ở nhà lâu thêm một chút, em ấy cũng đồng ý rồi. Ngày hôm qua cuối cùng thì trong nhà cũng không vì chuyện này mà cãi nhau. Tiếp theo đây chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Hạ Minh cũng không biết tiếp theo đây cậu ta phải làm như thế nào để làm Hạ Vi phát hiện a được Kỷ Phong không đáng tin.
"Tiếp theo? Tiếp theo thì cứ chờ thôi, không có việc gì thì bảo Kỷ Phong đến nhà chơi nhiều hơn, cũng làm cho Hạ Tuệ Tuệ tiếp xúc với anh ta nhiều hơn." Bạch Tú Tú ôm Nguyệt Nguyệt lên, nói cho Hạ Minh biết tiếp theo nên làm cái gì.
Nguyệt Nguyệt cực kỳ tò mò về Hạ Minh.
Ngày hôm qua bà ngoại đã nói, đây là chú út của cô bé.
Ngày hôm qua chú út đến ăn cơm rồi vội vội vàng vàng chạy đi.
"Anh con đâu rồi?" Bạch Tú Tú hôn con gái, thấy cô bé nhìn chằm chằm vào Hạ Minh, giống như rất tò mò.
Chỉ hỏi cô bé Minh Minh đi đâu rồi.
Dạo gần đây cô và Thanh Hòa rất ít khi quan tâm hai đứa nhỏ, đều là do mẹ chăm sóc.
"Anh trai đang vẽ tranh, anh ấy muốn vẽ cho con một trăm con thỏ." Nguyệt Nguyệt nói đến chuyện này, còn quơ quào tay chân vạch ra một cái vòng thật to.
Sợ Bạch Tú Tú còn không biết một trăm là bao nhiêu.
Bà Ngụy nghe cháu gái nói lời này, cũng vui vẻ: "Ngày hôm qua hai đứa nhỏ này thấy nhà người khác không biết tìm đâu ra hai con thỏ hoang, Nguyệt Nguyệt nói thỏ con đáng yêu, nghe nói thỏ con sắp bị ăn thịt, khóc lóc dỗ kiểu gì cũng không nín. Minh Minh mới nói là sẽ vẽ cho em gái một trăm con, lúc này mới dỗ được con bé. Thấy chưa? Mới sáng sớm đã bắt đầu ở trong phòng vẽ tranh rồi."
Bạch Tú Tú cũng bị chọc cười: "Nguyệt Nguyệt ngoan quá, sau này lại bảo cha của con bắt thỏ con cho con."
Hai người nói chuyện, Hạ Minh lại đang suy nghĩ những lời chị cả vừa mới nói, chuyện này hình như có hơi khó khăn.
Hai người bọn họ chắc cũng không đến mức làm cái gì khác người trong nhà người khác đâu, như vậy...
"Lời vợ tôi nói cũng là suy nghĩ của tôi, chỉ cần chờ là được. Sau này càng nói nhiều càng sai. Cậu chỉ cần để cô ta tự phát hiện ra là được, đến thời khắc quan trọng thì cậu có thể giúp đỡ bọn họ một chút, để Hạ Tuệ Tuệ sốt ruột. Một khi người ta đã sốt ruột rồi, mỗi một quyết định đưa ra đều sẽ khác với ý định ban đầu."
Vương Thanh Hòa ôm con gái đang ngồi trong lòng vợ sang bên mình, hiện tại con đã lớn, Tú Tú ôm con cũng rất vất vả.
Không thể ôm quá lâu.
Bạch Tú Tú chỉ cảm thấy trong tay lập tức cảm thấy nhẹ nhàng.
"Được rồi, được rồi, mau đi ăn cơm đi, có chuyện gì chúng ta cứ vừa ăn cơm vừa nói." Bà Ngụy thấy bọn họ đều có chuyện suy nghĩ, nhanh chóng thúc giục bọn họ ăn cơm.
Ăn sáng.
Hạ Minh cũng nghĩ đến tin vui mà cậu ta định báo: "Anh cả, chị cả, hai anh chị có món gì muốn mua không? Hạ Thiên nói muốn bồi thường cho anh chị đó."
Hạ Minh kể lại hết toàn bộ chuyện ngày hôm qua Hạ Thiên muốn cùng nhau đi học đông y, kết quả lại bị cha từ chối, và cả những chuyện sau đó nữa cho hai người bọn họ nghe.
Vương Thanh Hòa nghe thấy chuyện này cũng không cảm thấy kinh ngạc chút nào.
Nếu cả gia đình Hạ Hữu Đức không quá đáng thì cũng đã không có những chuyện sau đó nữa.
Nói không chừng bọn họ đều sẽ không suy xét đến đứa con trai đã bị thất lạc nhiều năm là anh này.
Còn chuyện muốn mua cái gì đó hả?
Vương Thanh Hòa nhìn thoáng qua Hạ Minh nói: "Nói cho Hạ Thiên, để anh ta mua thêm một ít đồ cần thiết cho trong nhà đi. Chỗ tôi có đầy đủ hết mọi thứ rồi, nếu như không có, tôi cũng sẽ tự đi cố gắng mua về."
Hạ Minh vừa nghe lập tức ngẩn người.
"Anh cả, đây là chuyện cực tốt, sao anh lại từ chối chứ? Anh không biết à, nhà bọn họ đều keo kiệt lắm, bọn họ có thể bỏ tiền ra đền bù cho anh, việc này hiếm có lắm đó." Hạ Minh không hiểu.
Nếu đổi thành cậu ta, cậu ta sẽ đòi một đống, tốt nhất là làm Hạ Thiên không có tiền để mua.
Làm cho nhà bọn họ tổn thất một đống tiền lớn.
Nhưng mà tại sao anh cả lại...
Sắc mặt của Vương Thanh Hòa vẫn cứ như bình thường: "Cứ dựa theo lời tôi nói là được, không phải nói muốn đền bù cho tôi sao? Cứ dùng số tiền đó cho gia đình cậu là được."
"Anh làm thế chẳng phải là ngu sao?" Hạ Minh càng thêm khó hiểu.
Khó khăn lắm mới có thể nhìn Hạ Thiên chịu thiệt thòi như thế.
Vương Thanh Hòa cũng không giải thích, nếu anh nhận lấy đồ của Hạ Thiên, vậy thì Hạ Chí Phi sẽ cảm thấy sau này Hạ Thiên bảo anh giúp đỡ cái gì cũng đều là chuyện đương nhiên.
Cả gia đình này đều là một món nợ rối ren..
Mối thù của anh và gia đình Hạ Hữu Đức không thể nào cứu vãn được nữa.
Cho nên anh không muốn để lại bất cứ khả năng nào làm Hạ Thiên có bậc thang xuống đài ở nhà họ Hạ.
Hạ Thiên muốn đền bù, sau đó che giấu đi sự thật có cái gì anh ta cũng muốn giành.
Vậy đổi đối tượng cần đền bù thành Tề Nghênh Nghênh đã bị hút m.á.u suốt bao năm qua.
Vậy thì mọi chuyện sau đó sẽ hấp dẫn hơn nhiều.
"Anh cả, lần này tôi đi về sẽ nói với bọn họ như thế thật đó, anh cũng đừng hối hận." Hạ Minh cảm thấy đã làm người thì phải biết chiếm ích lợi cho mình.
"Cậu nói đi." Vương Thanh Hòa cũng không thèm để ý.
Anh không nhận lấy thứ này, Hạ Chí Phi sẽ chỉ đánh giá cao anh hơn mà thôi.
Ở nhà họ Hạ, người có thể giúp đỡ anh, chính là Hạ Chí Phi.
Anh muốn nương nhờ Hạ Chí Phi để làm con đường của mình thông thuận hơn một chút.
Mấy thứ khác đối với anh đều chỉ là lẫn lộn đều đuôi.
"Thật sự không hiểu nổi anh nghĩ gì, vậy lát nữa tôi về sẽ nói. Đúng rồi anh cả, mấy ngày nay anh có về không? Trong nhà... cha rất nhớ anh." Hạ Minh cảm thấy anh cả cũng khá tốt, nếu anh khá tốt, vậy cũng nên làm dịu lại mối quan hệ với gia đình.
Sau này mọi người chính là anh em ruột rà với nhau.
"Hôm nay tôi sẽ về." Anh phải nhanh chóng học thêm về đông y, tốt nhất là trong vài ngày tới sẽ đi học ngay.
Học mỗi tối là được.
"Vậy là tốt quá rồi, nếu anh về, trong nhà sẽ nấu đồ ăn ngon."
Hạ Minh cực kỳ vui vẻ.
Ăn sáng xong, Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú đi làm, Hạ Minh nhanh chóng đi về nhà.
Nhà họ Hạ có rất nhiều người, cho dù là lúc nào thì trong phòng khách cũng sẽ có người.
Hôm nay Hạ Vi và anh hai chị hai đều có mặt.