Mục lục
Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh tư Chu nói xong thì bắt đầu viết. Chu Kiều Kiều bất lực nhìn về phía mẹ ruột. Điền Tiểu Lan thấy con gái như vậy thì cũng rất đau lòng.

Nhưng thứ bà ta mất đi lúc này chính là con của con trai bà ta, con trai và con gái đều là thịt đầu quả tim của bà ta. Bà ta đã vì Kiều Kiều mà hại cả nhà náo loạn như vậy, đây cũng không phải là chuyện c.h.ế.t người, bà ta không thể tiếp tục che chở Kiều Kiều.

“Chuyện này không thể thương lượng, Kiều Kiều, con nên đưa tiền đi, mẹ cũng không có cách nào đâu. Dù sao con cũng đâu thể để chị dâu tư của con chịu tội oan uổng như vậy? Nếu không phải vì con muốn mang theo cả nhà kiếm tiền thì cả nhà cũng không bỏ qua như vậy đâu. Anh trai con đã nhượng bộ rất nhiều rồi. Kiều Kiều à, tiền này cũng là cho nhà ta mà, con cũng đừng nhìn mẹ.”

Điền Tiểu Lan khó xử rớt nước mắt.

“Con biết rồi mẹ, con viết còn không được sao?” Chu Kiều Kiều chỉ cảm thấy như bị chúng bạn xa lánh, tại sao không ai chịu hiểu cho cô ta vậy?

Cô ta làm vậy là vì cái gì?

Còn không phải là để sau này cả nhà được hưởng ngày lành sao?

Thật là!

Chu Kiều Kiều bên này vừa viết giấy nợ xong thì người nhà họ Vương cũng đã tới, chỉ có một mình Vương Thủ Thành, lúc ông ta sang đây còn mang theo một ít gạo kê.

Vừa vào nhà, Vương Thủ Thành đã lo lắng mở miệng: “Thông gia, tôi nghe nói nhà các vị xảy ra chuyện? Tôi vừa nghe tin đã lập tức chạy tới đây ngay. Mấy thứ này là để bồi bổ cho đứa nhỏ. Đã xảy ra chuyện gì vậy? Vợ thằng năm, vợ thằng hai, sao hai người các con cũng ở đây? Không phải lúc này vợ thằng năm nên ở trên huyện sao?”

Vương Thủ Thành quan tâm như vậy khiến tất cả mọi người đều trầm mặc.

Bọn họ có ý muốn tống tiền nhà họ Vương nhưng vì Chu Kiều Kiều mà bọn họ không dám hé răng.

Dù sao nhà họ Vương cũng chưa chia nhà, nếu để bọn họ biết Chu Kiều Kiều chuẩn bị lén lút cùng nhà mẹ đẻ kiếm tiền thì không biết chuyện này sẽ loạn như thế nào.

Trong một khoảnh khắc, người nhà họ Chu đều đạt thành thống nhất.

Gạt chuyện này sang một bên!

Trong lòng Chu Kiều Kiều cũng vô cùng hoảng sợ, vắt hết óc tìm cớ: “Con... con dọn sạp rồi, chuẩn bị về nhà lấy ít đồ, sợ là đi đường chính sẽ khiến người ta nghi ngờ vì ra vào quá thường xuyên cho nên mới cân nhắc đi đường mòn trên núi, ai ngờ lại nhìn thấy chị dâu hai và chị dâu tư nhà mẹ con ở sau núi nên mới đi qua chào hỏi, bên cạnh hồ nước trơn trượt nên mới xảy ra chuyện. Sao cha chồng lại tới đây?”

Vương Thủ Thành vô cùng hài lòng với câu trả lời của Chu Kiều Kiều, lúc ông ta nghe cô gái tên Miêu Miêu trong hội phụ nữ của đại đội nói chuyện này thì đã đoán được là vợ thằng năm có lòng riêng. Kết quả lại nháo lớn chuyện như vậy!

Lần này nhà họ Vương tuyệt đối sẽ không bồi thường tiền, phải khiến cho bọn họ nghẹn chuyện này ở trong lòng, sau này vợ thằng năm muốn tiền thì tự nghĩ cách đi, cô ta đừng hòng đụng vào tiền của nhà họ Vương!

Ông ta tới đây chính là vì muốn để cho bọn họ tìm một lý do cho qua chuyện này, nhận được cái cớ thỏa lòng, Vương Thủ Thành cũng cảm khái: “Sau núi nguy hiểm lắm, sau này đừng tới đó. Con nói xem chuyện này lớn như vậy, thông gia mấy người...”

“Đây là chuyện ngoài ý muốn, chúng tôi cũng không còn cách nào khác.” Điền Tiểu Lan thấy Vương Thủ Thành là lại tức giận.

Đây chính là một con hổ mặt cười! Cả ngày chẳng làm được chuyện gì tốt.

“Vậy là tốt rồi, không thể để xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy nữa. Vợ thằng hai vợ thằng năm, hai đứa cũng theo cha về nhà thôi. Nhà ta còn một đống chuyện phải làm đó.”

Vương Thủ Thành nhìn hai đứa con dâu, trong lòng cân nhắc, hai người này lên núi gặp phải chuyện xui xẻo như vậy, rốt cuộc có thu được thứ gì tốt không?

Mấy người ra khỏi nhà, vừa tới sân thì Vương Thủ Thành đã mở miệng hỏi: “Vợ thằng hai, con gặp vợ thằng năm trên núi à. Vận may của vợ thằng năm tốt như vậy, hai đứa có phát hiện được thứ gì tốt không?”

Thứ tốt?

Lưu Tiểu Nga sửng sốt, đúng vậy, bọn họ vào núi không bao lâu thì đã bị rơi xuống nước, gặp phải chuyện xui xẻo như vậy, sao lại chẳng thu hoạch được gì chứ?

“Thím năm, thím có thấy gì không?” Lưu Tiểu Nga hỏi Chu Kiều Kiều.

Chu Kiều Kiều trong lòng thầm mắng một câu cáo già, sau đó ra vẻ buồn bực thở dài: “Sau núi không có gì cả, con cũng đâu biết là đụng phải chị dâu hai và chị dâu tư. Chỉ nghĩ là đường sau núi sẽ gần hơn một chút nên mới đi đường đó, không ngờ cả đám đều gặp chuyện xui. Lần này không tìm được thứ gì cả.”

Vương Thủ Thành có chút không tin, sao có thể không có chứ?

Lưu Tiểu Nga càng không tin, bọn họ đâu phải là gặp mặt trên đường, rõ ràng là bọn họ đi cùng nhau!

Nhưng mà lúc trước thím năm có nói nếu tìm được thứ tốt thì hai người bọn họ chia nhau, cô ta phải đồng tâm hiệp lực với thím năm mới được.

Lưu Tiểu Nga cũng lớn gan nói: “Cha, chúng con thật sự không thấy gì cả. Hôm nay con cùng chị tư Chu vào núi đào dược liệu, ai ngờ đâu đến đào dược liệu cũng không đào được.”

Nhìn thái độ của hai người, Vương Thủ Thành thấy có hỏi cũng chẳng được gì nên đành câm miệng.

Trở về nhà họ Vương, Lưu Tiểu Nga mau chóng chui vào phòng Chu Kiều Kiều.

“Thím năm, chúng ta vào núi thật sự không thu hoạch được gì sao?” Lưu Tiểu Nga vô cùng khẩn trương, cảm giác tham lam lấp đầy đại não.

Chu Kiều Kiều nhớ đến chiếc rương cô ta đã nhìn thấy dưới hồ nước, trong lòng bồn chồn. Thứ đó chắc chắn là bảo bối, tốt nhất là nên chờ lúc không có ai để ý, cô ta và chồng sẽ tới đó vớt lên.

“Thím năm? Sao thím không nói lời nào?” Lưu Tiểu Nga thấy cô ta im lặng thì càng thêm nóng vội.

Chu Kiều Kiều nhíu mày: “Chị dâu nói vậy là có ý gì? Hai ta cùng vào núi, cùng xảy ra chuyện, tôi có thể gặp được thứ gì chứ? Cái gì cũng không có. Nếu cô không tin thì tự mình ra sau núi xem đi. Tuy tôi là người mang vận may nhưng không phải lúc nào cũng tìm được thứ tốt. Nói không chừng may mắn này sẽ dùng cho những chuyện khác.”

Chu Kiều Kiều tùy tiện nói dối cô ta.

Dù sao trong giấc mơ của cô ta, chị dâu hai này ngày sau sẽ có một đứa con trai.

Lưu Tiểu Nga lập tức mừng như điên, con của anh tư Chu không còn, nói không chừng có thể khiến cô ta có thai. Cô ta đúng thật là ngu mà!

Nói không chừng Kiều Kiều đang vượng cô ta đấy!

Không được, ngày mai cô ta phải đi tìm lão Trương xem thử.

“Chị dâu còn có việc gì không? Nếu không còn gì thì tôi muốn nghỉ ngơi một chút. Chuyện hôm nay khiến tôi rất sợ hãi.”

Chu Kiều Kiều không kiên nhẫn giục cô ta rời đi.

Trong lòng Lưu Tiểu Nga vẫn còn nghi vấn nhưng Chu Kiều Kiều đã nói thế thì cô ta cũng chẳng còn cách nào, chỉ có thể rời đi.

Chờ Lưu Tiểu Nga rời khỏi đó, Chu Kiều Kiều mới mau chóng tìm một ít quần áo dai chắc trong rương dưới giường đất, chờ lát nữa Vương Thanh Kỳ tan làm về nhà, bọn họ sẽ ra sau núi vớt cái rương lên!

Bên này, Chu Kiều Kiều vô cùng kích động.

Bên kia Bạch Tú Tú và Miêu Miêu lên đường về đại đội, trong lòng không nhịn được nghĩ thầm.

Lần này Chu Kiều Kiều ra sau núi, xảy ra chuyện lớn như vậy mà không thu được thứ gì sao?

Nhưng mà sau núi cũng không có chỗ nào để giấu thứ tốt, chỉ có một hồ nước…

Hồ nước?

Bạch Tú Tú đột nhiên nhớ ra, đúng vậy, rất ít người qua lại gần chỗ hồ nước kia.

“Chị Tú Tú?” Miêu Miêu nhìn Bạch Tú Tú đột nhiên đứng lại, trong lòng có chút nghi hoặc.

“Miêu Miêu, chị có việc muốn lên huyện một chuyến, em có thể giúp chị trông hai đứa nhỏ không?”

So với Lưu Tiểu Tuệ, cô tín nhiệm Miêu Miêu hơn.

“Có gì mà không được chứ? Em nhất định sẽ trông cẩn thận.” Miêu Miêu vui vẻ đáp ứng, ngày thường cô ấy đã thích hai đứa bé ngoan ngoãn nhà chị Tú Tú rồi.

Bạch Tú Tú nhìn Miêu Miêu đưa hai đứa nhỏ vào đại đội rồi mới quay đầu chạy đến công xã.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK