Hiện tại Hồ Thiên lại càng chắc chắn hơn.
Anh ta giao tiếp với Chu Kiều Kiều lâu như thế, đương nhiên là có chứng cứ rồi, nhưng mà hai người này có thù lớn với Chu Kiều Kiều đến thế à?
“Tuy rằng tôi có chứng cứ, nhưng mà không bắt được quả tang cô ta thì chỉ e là cũng không dễ làm đúng không? Với lại nếu tôi nhớ không lầm thì chắc là hai anh không có thù hằn gì với cô ta mới đúng chứ?”
Hồ Thiên có chút tò mò, ngay từ đầu anh ta đã cảm thấy nhà họ Vương xảy ra chuyện là vì đã đắc tội với người nào.
Ngay từ đầu anh ta cũng đã nghĩ đến hai anh em nhà họ Trương, nhưng mà nghĩ thế nào cũng không rõ hai anh em nhà họ Trương thì có thù gì với gia đình mấy người kia.
Nếu như từng có thù hận gì thì tại sao ngay từ đầu còn chuyển nhượng chuyện làm ăn lại cho bọn họ chứ?
“Chuyện này thì cũng không cần nói ra mà đúng không? Chúng ta chỉ là làm ăn buôn bán thôi, anh đồng ý đưa chứng cứ cho tôi, chúng tôi sẽ nói cho anh biết vì sao chúng tôi không tiếp tục mua đi bán lại lương thực trong chợ đen và những con đường còn lại của tôi.”
Đại Trương không tiết lộ chuyện hai vợ chồng Vương Thanh Hòa.
“Đúng đó, anh Hồ, anh chỉ cần nói anh có muốn làm ăn buôn bán với chúng tôi không là được rồi.” Tiểu Trương cũng phụ họa theo.
Chuyện làm ăn buôn bán đã dâng đến cửa, Hồ Thiên đương nhiên là sẽ không từ chối.
Càng miễn bàn đến chuyện hiện tại Chu Kiều Kiều đã không còn giá trị lợi dụng gì với anh ta nữa, lại còn có vẻ như chuẩn bị ăn vạ anh ta, chuyện này là không được.
Anh ta vốn dĩ chẳng phải người tốt lành gì, cũng chưa từng hứa với Chu Kiều Kiều là sẽ không bán đứng cô ta.
“Được rồi, hai người chờ một chút, tôi đi lấy bằng chứng cho hai người.” Hồ Thiên về nhà, tìm ra chứng cứ Chu Kiều Kiều mua đi bán lại lương thực kiếm tiền. Tuy rằng đại đa số thời gian Chu Kiều Kiều đều là giao dịch với anh ta.
Nhưng anh ta muốn một ngày nào đó có thể khống chế Chu Kiều Kiều, cho nên vẫn làm cho Chu Kiều Kiều đi buôn bán với những người khác.
Chứng cứ anh ta giữ lại không dính dáng gì đến anh ta, còn những người mua điểm tâm của cô ta cũng sẽ không bị bắt lại.
Hồ Thiên cầm chứng cứ, lại đi đến tiệm cơm lần nữa.
Anh ta đưa mấy thứ kia cho hai người nói: “Hai anh kiểm tra đi, nếu không có vấn đề gì thì nói cho tôi chuyện tôi muốn biết. Con đường và cả lý do vì sao hai anh không tiếp tục buôn bán nữa.”
“Anh?” Tiểu Trương không xác định được mấy thứ này có dùng được hay không, chỉ có thể nhìn anh trai.
Đại Trương xác nhận xong, hài lòng cất đi nói: “Đây là những con đường còn lại, nếu anh muốn thì cứ đi liên lạc đi.”
“Còn chuyện vì sao tôi và em trai không tiếp tục làm ăn buôn bán ở chợ đen nữa thì thật ra cũng đơn giản thôi, chúng tôi không muốn mạo hiểm nữa. Anh tự nhìn xem dạo gần đây chợ đen đã rối loạn như thế nào? Với lại tôi còn nghe được một ít phong thanh. Tôi cũng khuyên anh nên thu tay lại. Chắc là nhà anh cũng không còn thiếu tiền. Chúng ta không giống với mấy người bày quán làm ăn mua bán nhỏ. Chúng ta có rất nhiều lương thực, làm ăn buôn bán lớn, còn thu tiền thuê của những người khác. Nếu như bị bắt được...”
Đại Trương cho anh ta một ánh mắt tự hiểu đi.
Hồ Thiên vốn dĩ còn cho rằng có chuyện lớn gì, thì ra chỉ là vì cái này. Anh ta cũng từng nghe mấy chuyện phong thanh kia rồi. Nhưng mà vậy thì lại sao chứ?
Anh ta cũng không phải người dễ bị dọa sợ, anh ta cũng có một ít phương pháp, nếu thật sự không thể tiếp tục thì anh ta đã rút từ lâu rồi.
Hai anh em nhà họ Trương cẩn thận quá rồi đó.
Nhưng mà vậy cũng tốt, hai anh em nhà họ Trương này làm việc còn coi như khá tốt, biết tin tức này không có giá trị gì, cho nên còn đưa luôn một ít con đường mua sắm lương thực cho anh ta.
“Được rồi, tôi hiểu ý hai anh muốn nói là gì. Nhưng mà tôi cũng cảnh cáo trước, tôi đưa chứng cứ này cho hai người rồi, sau này cho dù là ai hỏi cũng không được nói là tôi đưa. Nhất là Chu Kiều Kiều, nếu cô ta thật sự xui xẻo thì hai người cũng không được tiết lộ tôi ra đó.”
Hồ Thiên vẫn còn khá sợ hãi về những chuyện liên quan đến Chu Kiều Kiều.
“Anh yên tâm đi, hai anh em chúng tôi không phải loại người không biết đúng mực. Chuyện lần này cũng cảm ơn anh đồng ý giúp chúng tôi.” Đại Trương khách sáo vài câu, anh ấy cũng đã nhận ra hiện tại Hồ Thiên không có ý định dừng tay lại.
Anh ta chuẩn bị tiếp tục làm nữa.
Cũng giống như anh ấy lúc trước vậy. Anh ấy đồng ý dừng lại, ngoại trừ những nguy hiểm đó ra, còn có một nguyên nhân quan trọng hơn chính là anh ấy đánh giá cao Vương Thanh Hòa.
Mấy năm nay anh ấy có thể dẫn theo em trai từ một người không có tiếng tăm gì đến có được cuộc sống sung túc như ngày hôm nay, đương nhiên là cũng có được kiến thức độc đáo của riêng mình.
Anh ấy cảm thấy sau này Vương Thanh Hòa không phải là dạng người tầm thường.
Anh ấy và em trai không tiếp tục mua bán lương thực nữa thì cũng có đủ tiền tiêu xài.
Sau này cứ đi theo Vương Thanh Hòa, nếu Vương Thanh Hòa có thể tìm công việc ở tỉnh thành giúp hai anh em bọn họ, vậy chứng minh anh ấy không nhìn lầm.
Có lẽ sẽ mất thời gian hơn một chút, có lẽ hiệu quả sẽ kém một chút.
Nhưng mà một ngày nào đó, ích lợi mà bọn họ có được sẽ nhiều hơn ích lợi hiện tại rất nhiều.
Về chuyện này, anh ấy tin chắc, không hề nghi ngờ chút nào!
Tỉnh thành.
Vương Thanh Hòa đưa vợ đến tổ dân phố rồi, lập tức đi đến đồn công an báo an.
Người đồn công an nhìn thấy Vương Thanh Hòa, đều cảm thấy rất quái.
Đây không phải là cậu thanh niên ngày hôm qua sao?
“Vương Thanh Hòa? Anh đến hỏi thăm chuyện ngày hôm qua sao? Vụ án ngày hôm qua còn đang thẩm vấn, chờ chúng tôi có kết quả rồi sẽ thông báo cho anh biết ngay.” Người phụ trách tiếp đãi Vương Thanh Hòa giải thích với Vương Thanh Hòa.
“Không phải, chúng tôi đến báo án.” Vương Thanh Hòa nói.
“Báo án?”
“Đúng vậy, hai mươi mấy năm trước, chú ba Hạ Hữu Đức và cha nuôi Vương Thủ Thành của tôi đã cùng nhau hợp mưu bắt cóc tôi, đây là chứng cứ.”
Vương Thanh Hòa đưa hết toàn bộ chứng cứ đã chuẩn bị sẵn cho bọn họ.
Những người này đều sợ ngây người!
Ngày hôm qua lúc bọn họ thẩm vấn vụ án này cũng đã biết được mối quan hệ giữa Vương Thanh Kỳ, Vương Thanh Phú và Hạ Hữu Đức với Vương Thanh Hòa.
Bọn họ cũng đều khá thương hại cậu thanh niên đẹp trai này.
Bọn họ thường thấy kẻ không có đạo đức, nhưng mà xung quanh cậu thanh niên này lại chẳng có người nào tốt cả!
“Chuyện này, anh cứ yên tâm đi, chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng, chắc chắn sẽ lấy lại công bằng cho anh.”
Người phụ trách Vương Thanh Hòa nói chuyện với anh, ghi chép xong sự việc rồi cam đoan.
Vương Thanh Hòa ra khỏi đồn công an, người phụ trách vụ án của Hạ Hữu Đức lại càng bận rộn hơn nữa!
Xử lý xong chuyện này, Vương Thanh Hòa lập tức quay về đi làm.
So với vẻ thong dong của anh thì lúc nỳ có người lại thong dong không nổi.
Trong nhà máy Hạ Thiên làm việc, con gái của xưởng trưởng Thẩm Tâm Tâm đang đứng chờ ngoài cửa văn phòng Hạ Thiên.
Hạ Thiên vội vàng xin nghỉ đi ra ngoài.
Cô gái nhìn thấy người yêu, vội vàng hỏi anh ta: “Hạ Thiên, em nghe nói cha của anh phạm tội, chuyện này có thật không thế? Nhà các anh vẫn luôn hút m.á.u nhà bác cả anh thật à? Cha của anh muốn hại c.h.ế.t con trai ruột của bác cả anh sao?”
Thẩm Tâm Tâm liên tục hỏi anh ta, nhưng mà mắt của chính cô ta cũng đỏ bừng.
Vốn dĩ mấy hôm trước mẹ đã nói với cô ta rằng Hạ Thiên không phải thứ tốt lành gì, cả nhà bọn họ đều là quỷ hút máu.
Nhưng mà cô ta cũng không tin, mẹ chỉ là cảm thấy Hạ Thiên có điều kiện không tốt bằng những người đang theo đuổi cô ta khác thôi.
Cũng không biết bà ta nghe tin tức này từ nơi nào.
Nhưng mà hôm nay... Lúc nãy cha đột nhiên vô cùng nghiêm túc gọi cô ta qua đó.
Bình thường lúc ở trong nhà máy, cha chắc chắn sẽ không gặp cô ta, chính là vì sợ người ta sẽ nói ra nói vào. Thậm chí công việc ở nơi này cũng là do cô ta tự thi đậu được.
Hôm nay ông ta lại phá lệ, cô ta vừa đến, cũng lại là nói chuyện này.
Mẹ nói anh ta không tốt thì cũng thôi, hiện tại đến cha cũng nói.
Hơn nữa cha còn nói một cách chắc nịt rằng cha của Hạ Thiên đã phạm pháp.
Cô ta không muốn tin, nhưng mà cha mẹ cũng không thể nào hợp tác với nhau lừa cô ta được đúng không?
Cho nên Thẩm Tâm Tâm rối rắm mãi, vẫn cứ quyết định đích thân chạy đến hỏi người trong lòng.