Nói xong, ông ấy không thèm quay đầu lại trực tiếp rời đi.
Lúc đi ngang qua người Bạch Tú Tú và học trò mới của mình, Trương lão đầu nhìn bọn họ cười cười.
Trương lão đầu vừa đi, đại đội trưởng sốt ruột đuổi mấy người đang hóng chuyện ở xung quanh đi làm việc.
“Ba người cũng mau đi về nhà tắm rửa vệ sinh đi! Tắm cho sạch vào, sau đó quay về dọn dẹp khu vực xung quanh đống phân này sạch sẽ cho tôi.”
Trần Tráng Thực nói xong, nhanh chóng đi theo những người khác đi làm việc.
Công việc trong đội là quan trọng nhất.
“Chúng ta cũng đi về thôi.” Bạch Tú Tú nhìn ba người kia nâng đỡ nhau, kéo tay chồng mình đi về.
“Hai đứa mày đứng lại đó, đi cái gì mà đi hả? Còn không mau đi lại đây đỡ tao?” Triệu Quế Phân thấy bọn họ đứng hóng chuyện xem trò hay xong lại muốn bỏ đi, lập tức gân cổ lên quát to.
Bạch Tú Tú nghe vậy xoay người lại liếc mắt nhìn thoáng qua bọn họ: “Mẹ, tôi thấy mẹ không phải vẫn còn tung tăng nhảy nhót như thường sao? Với lại mẹ bảo tôi đỡ mẹ, lát nữa về nhà lại thêm một người phải tắm rửa nữa. Còn không bằng ba người bọn mẹ tự đỡ lẫn nhau, dù sao cũng đã thối sẵn rồi.”
“Mày!”
“Chị cả, sao chị lại ăn nói khó nghe như thế hả? Chúng ta là người một nhà, cho dù chị bỏ mặc chúng tôi thì cũng đừng nói như thế chứ.” Ánh mắt Chu Kiều Kiều vô cùng u oán.
Bạch Tú Tú không chút d.a.o động cười cười: “Nếu thím muốn nghe lời khó nghe hơn nữa thì tôi cũng có thể nói vài câu.”
“Chúng ta đi thôi?” Vương Thanh Hòa thấy vợ mình sắp bị những người này làm cho buồn nôn, không muốn làm cô càng giận hơn.
“Kiều Kiều, em có sao không? Chị mới nghe người ta nói em bị rơi vào trong đống phân… Mấy người thối quá đi.”
Hai người còn chưa kịp rời đi, đã có người từ đằng xa chạy chậm lại.
Người phụ nữ này chạy lướt qua người bọn họ như một cơn gió, chạy đến vị trí cách đám người Chu Kiều Kiều chừng một mét thì lập tức dừng lại.
Cô ta khiếp sợ đến mức không thể nói nên lời một lời nói xuôi tai nào.
Chu Kiều Kiều nhìn thấy chị dâu ba nhà mẹ đẻ của mình chạy đến, vốn dĩ còn đang rất vui vẻ, kết quả người này vừa mới mở miệng nói chuyện, khóe miệng của cô ta lập tức xụ xuống: “Chị ba, chị không biết cách ăn nói thì có thể câm miệng.”
“Chị không cố ý, em nói chị nghe xem, sao em lại rơi xuống hố phân vậy hả? Mẹ nghe được tin này còn tưởng lầu bị đặt nữa đó, em may mắn đến cỡ nào chứ, sao có thể gặp được loại chuyện xấu này chứ. Đúng rồi, mẹ nói ngày mai anh cả và anh hai đều sẽ về nhà đó. Em cũng về thăm nhà đi được không? Trong nhà… Trong nhà không còn bao nhiêu thịt, em về thì nhớ mang về một ít. Mẹ nói lần này sẽ giúp hai đứa em nói chuyện công việc đó.”
Chị ba Chu cố nén cảm xúc muốn nôn mửa, mở miệng nói với cô em chồng.
Cô ta hoàn toàn không hề để ý đến ánh mắt của những người khác khi nhìn về phía mình.
Bạch Tú Tú nhìn chị ba Chu, trong lòng cũng dâng lên hận thù. Kiếp trước chính là Chu Kiều Kiều bảo chị ba Chu hại cô.
Tốt nhất là mấy người bọn họ nên ra tay sớm một chút, như vậy cô mới có thể lấy được chứng cứ bắt chị ba Chu.
“Cha…”
Bạch Tú Tú đang suy nghĩ chuyện này, tiếng nói của con gái làm cô quay đầu lại. Vương Thanh Hòa nhìn bóng dáng của chị ba Chu, ánh mắt đó, cô nhìn cũng cảm thấy đáng sợ.
Anh có đôi mắt rất đẹp, đuôi mắt hơi rũ xuống, làm anh trông càng dịu dàng hơn.
Bình thường khi anh nhìn về phía cô đều luôn chứa đầy vẻ dịu dàng và cưng chiều.
Nhưng mà lúc này, ánh mắt của anh âm u, mang theo vẻ hận thù lạnh lẽo.
Nhưng mà chỉ là trong nháy mắt thôi, Nguyệt Nguyệt vừa mới mở miệng cũng đã làm Vương Thanh Hòa khôi phục lại bình thường, anh nhìn con gái, vẫn cứ hiền hòa giống như bình thường: “Nguyệt Nguyệt, có chuyện gì thế?”
Nguyệt Nguyệt lắc đầu, duỗi tay về phía Bạch Tú Tú nói: “Con muốn mẹ ôm.”
Có vẻ như cô bé đã bị Vương Thanh Hòa dọa sợ.
Bạch Tú Tú ôm lấy con nói: “Được rồi, mẹ ôm con.”
Vương Thanh Hòa cúi đầu, dọc theo đường về cảm xúc đều không quá bình thường.
Chờ đến khi hai người về đến nhà, người trong nhà cũng không có ai vào phòng, đều đứng trong sân tò mò nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy là Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa về, Triệu Thúy Hoa có chút thất vọng.
“Chị cả, chị có thấy mẹ với chú thím năm không? Em nghe nói bọn họ bị rớt vào trong hố phân của đội chúng ta đúng không? Lần này đội trưởng có bắt chúng ta đền tiền nữa không vậy?” Triệu Thúy Hoa vây quanh Bạch Tú Tú, vô cùng quan tâm.
Hiện tại cô ta ngẫm lại số tiền bồi thường lần trước vẫn còn cảm thấy tiếc đây.
Đó là mười đồng tiền đó.
Bạch Tú Tú thấy Triệu Thúy Hoa lộ ra vẻ mặt sốt ruột như thế, lập tức kể lại tình hình lúc nãy cho cô ta nghe.
“Không cần bồi thường tiền là được rồi, nếu lại bồi thường tiền, trong nhà sẽ thiệt thòi to đó. Chị nói coi bọn họ muốn nói chuyện đi đâu nói không được chứ? Cứ nhất định đi đến bên cạnh đống phân nói.” Triệu Thúy Hoa cực kỳ ghét bỏ.
Cô ta còn chưa nói được vài câu, Triệu Quế Phân và Chu Kiều Kiều cũng đã về.
Bọn họ vừa vào sân, trong sân tràn ngập mùi thối.
Vương Thủ Thành vẫn luôn ngồi trong sân chờ bọn họ về, là người đầu tiên muốn bỏ chạy.
Nhìn bà vợ già của mình dính phân đầy người, trong lòng ghét bỏ muốn chết.
Nhưng mà chuyện hôm nay tuyệt đối không phải chuyện nhỏ, ông ta còn không thể biểu hiện ra ngoài.
Sao thằng năm và bà già này có thể rơi xuống đống phân được chứ?
“Cuối cùng cũng về đến nhà, Lưu Tiểu Nga? Mau đi nấu nước cho tôi, vợ thằng ba, cô mau đi tìm quần áo đến cho tôi.” Triệu Quế Phân vừa vào nhà lập tức sống lại.
Dọc theo đường đi về, bà ta đều nghẹn một bụng lửa giận.
Lại kêu cô ta nữa! Triệu Thúy Hoa bĩu môi đi tìm quần áo.
Lưu Tiểu Nga vốn dĩ đang ở trong phòng bếp nấu cơm, nghe mẹ chồng kêu mình đi nấu nước, cũng không dám chống đối cãi lại.
“Ba người rốt cuộc là có chuyện gì thế? Tại sao đều rơi xuống đống phân?” Vương Thủ Thành nhìn bà già này, không muốn nhịn nữa.
Nhắc đến chuyện này, Triệu Quế Phân lại nổi giận: “Tôi cũng đang muốn hỏi đây nè! Tôi bị đại đội trưởng gọi đi gánh phân, vốn dĩ cũng đã đủ bực mình rồi, hai cái đứa xui xẻo này từ trong thành quay về, cũng không biết là uống lộn thuốc gì, xông thẳng về phía tôi, còn liên tục la hét. Thằng năm còn đẩy tôi nữa chứ. Cho nên tôi mới ngã xuống đống phân. Tôi nghĩ tôi túm lấy nó, kiểu gì nó cũng sẽ kéo tôi lại được, ai ngờ cái thằng này vô dụng quá, còn ngã xuống chung với tôi luôn, đã vậy lại kéo cả vợ nó xuống nữa. Lại phải tốn ba phần tiền khám bệnh!”
“Mẹ, mẹ còn mặt mũi nói chuyện này sao?” Nhắc đến chuyện này, Vương Thanh Kỳ còn giận hơn cả Triệu Quế Phân.
Anh ta giận đến mức muốn nhảy lên đầu Triệu Quế Phân đạp vài phát.
“Lúc trước vợ con nói nhà mình có thể bám víu quan hệ với một cán bộ làm việc ở nhà máy thực phẩm ở trong thành, nghĩ có thể thử hỏi xem người ta có cách nào tìm công việc cho con không, dù sao có thêm một con đường cũng tốt. Sáng sớm hôm nay bọn con đi làm chuyện này. Kết quả hôm nay bọn con qua đó vừa nhìn thấy người ta, người đó đã hỏi ngay sao chúng ta lại đến tìm nữa. Hỏi ra mới biết thì ra lần trước mẹ bị rắn cắn cũng đã đi tìm người ta rồi. Mẹ đi tìm người ta vì anh hai, người ta cũng đã nói là sẽ thử tìm cách giúp anh hai rồi. Nếu có tin tức sẽ báo cho mẹ biết sau, chuyện này có phải là mẹ làm hay không?”
Ánh mắt của Vương Thanh Kỳ vô cùng độc ác.
“Có chuyện này sao?” Vương Thủ Thành cũng sợ ngây người, bà già làm chuyện ngu ngốc này lúc nào thế?
Không phải lúc trước ông ta đã nói rồi sao, cái người lái xe đụng trúng bà ta, sau này có thể kiếm chác lợi ích khác từ trên người của người đó. Nếu không hai đứa con trai đều rất quan trọng, cho ai mới được đây?
Với lại chuyện công việc này không phải đã có cậu của hai đứa nhỏ rồi sao?