Mục lục
Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Thiên nãy giờ vẫn đứng xem náo nhiệt lập tức cứng người.

Anh ta muốn để cho Vương Thanh Hòa tới xin đồ của mình, như vậy sẽ để lại ấn tượng không tốt trong lòng bác cả, vậy mà Vương Thanh Hòa lại không cần?

Một người từ nông thôn tới đây thì có thể có của cải gì? Trong nhà không thiếu thốn gì sao? Anh...

Hạ Chí Phi nghe con trai nói muốn thêm đồ cho nhà mình thì vô cùng cảm động.

Mấy năm nay đồ đạc trong nhà đều là do ông ta và Nghênh Nghênh sắm sửa, đám nghịch tử trong nhà không vung tiền ra ngoài đã là may mắn, những người còn lại thì không cần phải nói, Hạ Thiên và Tuệ Tuệ không tồi nhưng cũng chẳng có tiền bạc gì.

“Tốt, tốt, Nghênh Nghênh, bà mau nghĩ xem nhà ta thiếu thứ gì.” Hạ Chí Phi vô cùng vui vẻ.

Tề Nghênh Nghênh cũng vui vẻ nhưng chẳng phải vì đứa con trai cả hiếu thuận.

Con trai cả hiếu thuận hay không bà ta cũng chẳng quan tâm, người bà ta để ý là mấy đứa con còn lại, nếu mấy đứa nó có tiền đồ thì bà ta mới vui vẻ, điều quan trọng nhất chính là khiến cho Hạ Hữu Đức tổn thất, nhà bà ta lại được hời.

Lúc này Tề Nghênh Nghênh nhìn đứa con trai cả này cũng thuận mắt hơn không ít.

“Nhà ta vẫn còn thiếu một cái tủ đó, người trong nhà nhiều như vậy, tôi cảm thấy nên mua thêm một cái tủ to, đúng rồi, còn thiếu một chiếc đồng hồ, Vi Vi nhà ta kết hôn còn chưa kịp mua đồng hồ. Trước tiên cứ mua cho nó trước, sau đó lại mua cho vợ của Hạ Thành.”

Tề Nghênh Nghênh há miệng là giở công phu sư tử ngoạm.

Hạ Thiên còn chưa lên tiếng thì sắc mặt của Hạ Tuệ Tuệ đã lộ vẻ khó coi: “Mấy năm nay anh trai cháu cũng đâu có nhiều tiền như vậy. Sao mà mua nổi chứ? Hơn nữa muốn mua đồng hồ cũng phải có phiếu, chúng cháu cũng không có, bây giờ muốn có phiếu rất phiền phức. Hay là đổi sang thứ khác đi?”

Tề Nghênh Nghênh bất mãn nhìn Hạ Tuệ Tuệ, Hạ Chí Phi cũng cảm thấy có lý: “Như thế...”

“Phiếu thì đi hỏi Dư Thành? Anh ấy quen biết nhiều người.” Hạ Minh đột nhiên thốt ra một câu.

Vẻ mặt của Hạ Tuệ Tuệ lập tức thay đổi. Tại sao Hạ Minh này bây giờ lại phiền phức như thế?

Con trai lên tiếng kịp thời nhắc nhở Tề Nghênh Nghênh: “Đúng vậy, nhưng nhà ta cũng không thân với Dư Thành. Nhà ta...”

“Hay là để con thử? Trong nhà chỉ có con là không có xích mích với anh Dư Thành.” Hạ Minh tiếp tục lên tiếng nhưng sự thật đúng là như thế, cậu ta gần như không gây thù oán với người trong đại viện.

“Này... cho dù là anh cháu mua đồ đạc cho cả nhà nhưng mua những thứ quý giá như vậy có thích hợp không? Anh ấy có thể tích góp được bao nhiêu tiền chứ?” Hạ Tuệ Tuệ đã sốt ruột gần chết, cô ta còn đang ngóng trông sau này lấy chồng, anh trai sẽ cho thêm một ít hồi môn đấy, cho dù không cho cô ta thì cũng không nên cho người ngoài chứ. Dựa vào đâu mà phải mua cho Hạ Vi thứ đắt đỏ như vậy? Hạ Vi là thứ gì chứ?

“Tôi nói này Tuệ Tuệ, tại sao cháu cứ ngăn cản mãi vậy? Có phải là anh cháu không muốn sắm sửa đồ đạc trong nhà không? Thái độ của cháu thật khiến người ta thương tâm đó, mấy năm nay nhà mấy người ở nhà tôi ăn uống thế nào tôi cũng chưa từng tính toán. Tiền của mấy người đều tích góp dùng cho bản thân, lại còn muốn con trai tôi ngày sau sẽ chữa bệnh cho mẹ cháu, bây giờ chỉ có mấy thứ như vậy mà cháu đã cảm thấy như lấy mạng của cháu vậy? Vậy mấy năm nhà nhà cháu tiêu pha tiền của nhà tôi và bác cả cháu, sao cháu không cảm thấy mấy người cũng là đang lấy mạng vợ chồng già này?” Tề Nghênh Nghênh hỏi lại Hạ Tuệ Tuệ.

Hạ Chí Phi nghe vậy thì sắc mặt cũng trở nên khó coi.

Ông ta nguyện ý giúp đỡ mấy đứa con nhà thằng ba nhưng cũng không phải để bọn nó trở thành sói mắt trắng như vậy. Số tiền kia Hạ Thiên chắc chắn có, hơn nữa bây giờ Hạ Thiên có bỏ ra thì sau này ông ta cũng sẽ chu cấp ngược lại cho Hạ Thiên. Hạ Thiên hẳn là phải hiểu tính tình của ông ta mới đúng. Bây giờ hai người này đang có ý gì đây? Cảm thấy nhà bọn họ muốn lấy tiền của Hạ Thiên sao?

Hạ Thiên đương nhiên là đau lòng số tiền này, trong nhà anh ta còn rất nhiều thứ phải dùng tiền, hơn nữa anh ta cũng đã có kế hoạch về việc cưới vợ trong tương lai. Anh ta đã có đối tượng, chỉ là muốn cưới về thì cần phải có rất nhiều tiền, bây giờ mỗi một phân tiền trong tay anh ta đều phải tiết kiệm.

Bây giờ lại bảo anh ta bỏ ra một số tiền lớn như vậy, vừa mua đồng hồ, vừa mua tủ, chỉ là sự luyến tiếc của anh ta đã lập tức biến mất khi nhìn thấy bác cả thay đổi sắc mặt. Không thể, không thể vì số tiền này mà khiến bác cả phật lòng. Nếu bác cả mặc kệ anh ta và Tuệ Tuệ thì mới là chuyện lớn.

“Bác cả, cháu đồng ý bỏ tiền, nhưng nếu mua đồng hồ cho Vi Vi thì chẳng phải sẽ mất đi ý nghĩa ban đầu sao? Cháu là muốn đền bù cho anh cả chứ không phải là cho những người khác, anh cả muốn sắm sửa đồ đạc cho gia đình thì cũng được thôi, nhưng mua đồng hồ cho Vi Vi, về sau Vi Vi xuất giá...”

Hạ Thiên thoáng nhìn qua Hạ Vi đang chẳng vui vẻ gì, lại nhìn sang Vương Thanh Hòa nãy giờ vẫn đứng xem náo nhiệt, tiếp tục nói: “Không bằng cho anh cả chiếc đồng hồ này?”

“Tôi không quen dùng thứ đắt đỏ như vậy, nếu đã nói là muốn bù đắp thì mua cho ai cũng vậy thôi, không phải sao? Hay là trong lòng cậu vẫn luyến tiếc?” Vương Thanh Hòa ngẩng đầu nhìn về phía anh ta.

Hạ Thiên rất ít khi cẩn thận đánh giá hai vợ chồng Vương Thanh Hòa, bây giờ nhìn gần như vậy, cũng không nhịn được cảm thán hai vợ chồng này cũng thật đẹp. Thật không biết Vương Thanh Hòa may mắn thế nào mà lại cưới được một cô vợ xinh đẹp như vậy. Nếu đã bị ném đến nông thôn thì sao không gặp một người nhà quê cho xong? Sợ hãi rụt rè, hoặc là lòng tham không đáy, dù có thế nào thì cũng không phải giống như thế này.

Vương Thanh Hòa không biết Hạ Thiên nghĩ cái gì, nếu biết thì chắc sẽ cười lăn cười bò.

Dù sao người như Hạ Thiên mà về thôn làng đó thì chưa được ba ngày đã khóc lóc đòi về nhà rồi.

Hạ Thiên miễn cưỡng nở nụ cười, ngượng ngùng giải thích: “Sao lại như vậy? Em thật lòng muốn bồi thường cho anh mà.”

“Vậy không phải là được rồi sao?” Thái độ của Vương Thanh Hòa khiến Hạ Chí Phi càng thêm vừa lòng.

Quả nhiên con trai cả là một đứa trẻ ngoan, chỉ là không thân thiết với bọn họ mà thôi, nhưng ông ta có thể hiểu được. Về phần Hạ Thiên...

Hạ Chí Phi cũng không biết vì sao mà sau khi con trai cả trở về, ông ta cứ cảm giác Hạ Thiên có gì đó không đúng. Rất nhiều lần Hạ Thiên đều tìm cách nói bậy về đứa con cả trước mặt ông ta, đã nói không ít lời nói bóng gió.

Địch ý của Hạ Thiên dành cho Thanh Hòa quá lớn, ông ta vốn cho rằng Hạ Thiên là một đứa nhỏ có cốt cách, không nghĩ tới nó cũng giống như những đứa trẻ khác, trong mắt không dung được người khác, cũng không biết là nó giả vờ hay là do trước nay người được lợi luôn là nó.

Hạ Chí Phi nghĩ tới những chuyện này là lại cảm thấy đau đầu.

Ông ta tình nguyện tới đơn vị làm việc chứ cũng không muốn về nhà giải quyết những chuyện không ra gì này. Mệt mỏi cả một ngày, về nhà chỉ mong mấy đứa nhỏ yên tĩnh một chúng, người một nhà hoà thuận vui vẻ, sao lại khó khăn như vậy chứ?

“Hạ Thiên, chuyện này bác cả không ép cháu, nếu cháu nguyện ý thì cứ mua, còn nếu không muốn thì thôi vậy.” Hạ Chí Phi nhìn Hạ Thiên đang khó xử, thái độ vẫn có thể nói là ấm áp, dù sao vẫn chỉ là một đứa nhỏ.

Ông ta cũng không muốn khiến Hạ Thiên quá xấu hổ, cùng lắm sau này ông ta sẽ dạy dỗ lại, nếu thật sự không dạy được thì xa cách một chút là tốt thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK