Cô ta đẩy tay Hạ Tuệ Tuệ: “Đủ rồi, rốt cuộc cô là người yêu của Kỷ Phong hay tôi mới là người yêu của anh ấy? Cô ngày ngày đi theo chúng tôi như vậy bộ không thấy phiền hả? Hôm nay nấu ăn, ngày mai đàm cổ luận kim, cô muốn làm cái gì? Tôi nói cho cô biết...”
Hạ Vi vừa định cảnh cáo cô ta vài câu thì lại nghe thấy tiếng của Kỷ Phong vọng tới.
“Hạ Vi, cô đang làm trò gì đó?”
Sau khi Kỷ Phong tới nơi đã lập tức túm Hạ Vi kéo sang một bên, bề ngoài anh ta lạnh lùng kiêu ngạo giống hệt với tính cách bên trong.
Làn da anh ta khá trắng, chân mày xếch lên, rất có khí chất phong lưu.
“Kỷ Phong, anh đừng giận, là em không tốt, Tiểu Vi nói rất đúng, là em không biết chừng mực, không biết giữ khoảng cách. Em chỉ là cảm thấy hai ta hợp tính, lại muốn giúp Tiểu Vi hòa hoãn bầu không khí giữa hai người cho nên mới luôn đi theo như vậy. Em ấy tức giận như thế hẳn là do em đã làm sai. Em, hôm nay em không đi theo nữa.”
Trông Hạ Tuệ Tuệ vô cùng đáng thương.
Kỷ Phong thoáng nhìn Hạ Vi rồi lại nhìn Hạ Tuệ Tuệ đang tỏ vẻ tủi thân kia, anh ta nhíu mày: “Cô làm tôi quá thất vọng rồi đó, nếu cô không thích nói chuyện với cô ấy thì cô ở nhà đợi đi. Tôi và cô không có tiếng nói chung, đi ra ngoài cùng cô thật vô vị. Tôi đi đây.”
Kỷ Phong nói xong thì muốn rời đi, Hạ Vi không ngờ chỉ cần cô ta không mang theo Hạ Tuệ Tuệ thì ngay cả nhìn anh ta cũng không muốn nhìn cô ta.
Trong tích tắc, sự kiêu ngạo trong lòng cùng với tình yêu dành cho anh ta khiến cô ta bật khóc nức nở: “Kỷ Phong, nếu hôm nay anh bỏ mặc em thì sau này cũng đừng liên quan gì đến em nữa!”
“Ông đây chẳng chiều nổi cô.” Thái độ của Kỷ Phong lại càng kém hơn.
Hạ Tuệ Tuệ vừa thấy kế hoạch của mình sắp bị phá hỏng thì lập tức lên tiếng ngăn cản: “Kỷ Phong, anh thật quá đáng!” Cô ta vừa nói vừa tát lên mặt đối phương.
Từ nhỏ Kỷ Phong đã thích Hạ Tuệ Tuệ, thấy cô ta vừa khóc vừa đánh mình thì lập tức luống cuống.
“Anh...” Anh ta muốn giải thích nhưng lại bị Hạ Tuệ Tuệ chất vấn: “Anh quên anh đã hứa với em cái gì rồi sao? Anh đã nói sẽ ở bên cạnh Vi Vi, đối xử tốt với cô ấy.”
Sao Kỷ Phong có thể quên được? Lúc ấy chính là Tuệ Tuệ cầu xin anh ta nên anh ta mới đồng ý ở bên cạnh Hạ Vi, theo đuổi Hạ Vi, ai ngờ bây giờ...
Bên này, ba người rơi vào trạng thái hỗn loạn.
Bên kia, Hạ Hữu Đức đưa đám người nhà họ Vương tới tiệm cơm, chọn đồ ăn xong xuôi thì chỉ hận không thể bỏ của chạy lấy người, nhưng ông ta lại không dám đi, lần này gặp lại Vương Thủ Thành, Hạ Hữu Đức cũng không còn dáng vẻ uy phong của năm đó, điều quan trọng nhất chính là hiện tại ông ta vẫn đang sống dựa vào anh trai.
“Lần này mấy người tới đây là muốn yêu cầu cái gì? Nói đi, nhưng tôi hy vọng đây là lần cuối cùng mấy người tới xin xỏ tôi, mấy người đừng có quá đáng, đừng cho là tôi thật sự sợ mấy người.” Hạ Hữu Đức cắn răng uy h.i.ế.p bọn họ.
Cả gia đình đều đang dùng cơm, chỉ có ra vẻ Vương Thủ Thành tươi cười: “Sao có thể như thế được? Chúng tôi đều là người thành thật, bằng không năm đó tôi cũng không giữ lại cháu trai của anh để nuôi dưỡng. Lúc đó muốn nuôi một đứa nhỏ phải tốn bao nhiêu tiền chứ. Mấy người đều là kiểu người chúng tôi không thể chọc vào, chỉ cần tùy ý trò chuyện một lúc là đã có thể sắp xếp công tác cho chúng tôi. Tôi đang nghĩ là anh có thể sắp xếp cho cả nhà tôi mỗi người một công việc được không? Nếu như vậy thì cuộc sống của chúng tôi sẽ khá lên, cũng không cần tìm tới anh nữa có đúng không?”
“Ông nói cái quái gì vậy?” Hạ Hữu Đức khiếp sợ, hận không thể ăn tươi nuốt sống cả nhà này, bọn họ có muốn nghe thử xem bản thân đang nói cái gì không?
Thế nào gọi là sắp xếp công tác cho cả nhà họ? Nếu ông ta có bản lĩnh đó thì ông ta còn cần tính kế Hạ Chí Phi sao?
Cả gia đình này cũng thật là quá đáng!
“Tôi đây cũng chỉ muốn tốt cho tất cả mọi người thôi, nếu không cả nhà tôi kéo tới đây khiến người ta hoài nghi anh thì không tốt đúng không nào?” Vương Thủ Thành ra vẻ vô hại nhưng lời ông ta nói không có một chút chân thành nào.
Ngoài bản thân, Hạ Hữu Đức chưa từng thấy qua kẻ nào vô sỉ như vậy?
Cái gì gọi là hoài nghi ông ta? Nếu lão già khốn nạn này không tới tỉnh thành thì ông ta sẽ bị nghi ngờ sao?
Nói còn dễ nghe hơn hát!
Hạ Hữu Đức ho khan, thái độ vô cùng kiên quyết: “Tôi hiểu ý ông nhưng chuyện này tôi thật sự không có cách. Lần trước tìm việc cho con trai và con dâu của ông đã đủ khó khăn rồi. Bây giờ lại muốn tìm cho cả nhà, mấy người nghĩ cái huyện này do tôi định đoạt hay sao? Đừng nói là tôi, cho dù mấy người có đến gặp huyện trưởng thì cũng không làm được. Tóm lại là không thể nào sắp xếp cho nhiều người như vậy.”
Hạ Hữu Đức nhíu mày, cân nhắc nếu xin cho ba người kia thì còn được, với lão già này thì tuyệt đối không thể, đương nhiên là cũng không thể nói thẳng là có thể giúp cho cả ba người, tránh những kẻ này được một tấc lại muốn tiến một thước.
Vương Thủ Thành cũng nghe ra chuyện này có thể, chỉ là không thể an bài cho nhiều người như vậy, ông ta rục rịch muốn nói chuyện thì lại bị Chu Kiều Kiều mở miệng từ chối trước: “Không được, chú Hạ, mấy người chúng tôi đều đến đây, như vậy chuyện này nhất định phải làm được, bằng không chúng tôi cũng không giữ bí mật kia nữa. Tôi thấy chú tình nguyện kết thúc những ngày tháng tươi đẹp của mình thay vì tìm việc cho chúng tôi có đúng không.”
Thái độ cương quyết của Chu Kiều Kiều dọa cho Vương Thanh Kỳ và mọi người sợ nhảy dựng.
Vương Thủ Thành hận không thể đá đứa con dâu này về nhà khạc. Nó điên rồi sao?
Không phải đã nói là sẽ đòi thật nhiều lợi ích từ chỗ Hạ Hữu Đức sao?
Chu Kiều Kiều không thèm để ý đến việc có nhặt được chỗ tốt hay không, điều cô ta mong nhất lúc này là Hạ Hữu Đức có thể mau chóng chó cùng rứt giậu, ông ta nhất định sẽ nghĩ cách khiến Vương Thanh Hòa một đi không trở lại, như vậy thì sau này Bạch Tú Tú sẽ càng thảm.
Cô ta rất muốn nhìn một mình Bạch Tú Tú mang theo hai đứa nhỏ thì sẽ phải sống như thế nào!
Hạ Hữu Đức cũng không ngờ Chu Kiều Kiều này lại đột nhiên nhắm vào ông ta như vậy, trong lòng rất muốn tát c.h.ế.t cô ta, tiếc là ông ta không thể làm như vậy.
Cả nhà này không biết xấu hổ chạy tới trước mặt ông ta vòi vĩnh như vậy còn không phải là vì bọn họ đã nắm được nhược điểm của ông ta sao?
Nếu đứa con trai kia của anh trai c.h.ế.t rồi, c.h.ế.t không đối chứng thì đám người này có thể làm gì ông ta?
Hạ Hữu Đức cân nhắc chuyện này, ánh mắt lại quan sát đám người trước mặt.
Hoặc là ông ta mạo hiểm hành động, hoặc là... tìm công việc cho đám người này.
Nếu mạo hiểm, một khi không thành công thì rất có thể sẽ kéo cả con trai ông ta vào. Nếu không mạo hiểm, quyết định tìm công tác cho đám người này thì sẽ giấu giếm được sao? Đến lúc đó ông ta làm sao ăn nói với anh trai?
Hạ Hữu Đức nghĩ rồi lại nghĩ, quyết định cân nhắc thêm một chút.
Những người này... có phải là quá nóng vội rồi không?
Ông ta cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, hình như người phụ nữ này đang cố tình chọc giận ông ta.
Không phải là đã xảy ra chuyện gì rồi đó chứ?
Hạ Hữu Đức đột nhiên lóe lên suy nghĩ này, trong lòng dâng lên một dự cảm không tốt nhưng cũng không dám suy nghĩ tiếp.
Tâm trạng ông ta cũng bình tĩnh hơn một chút, chỉ cần còn cha ở đây thì anh trai sẽ không thể làm gì ông ta. Hơn nữa chuyện này...