Bạch Tú Tú cầm lấy táo, lập tức nói cảm ơn.
Những người khác cũng lần lượt cảm ơn.
“Được rồi, tan ca thôi, mọi người cũng về nhà sớm, ăn tết với người nhà thôi.” Bà chủ nhiệm Uông cũng bắt đầu dọn dẹp đồ đạc.
Những người khác trong phòng cũng vội vàng dọn dẹp đồ đạc.
Bạch Tú Tú dọn dẹp xong đi ra ngoài, Vương Thanh Hòa đã chờ sẵn ở dưới tàng cây bên đường từ lâu, anh mặc áo long màu lam do Bạch Tú Tú dệt, bên ngoài lại mặc thêm một cái áo khoác bông, trông cũng không có vẻ quá mập mạp.
Tóc không dài không ngắn, trông rất sạch sẽ.
Đôi mắt vừa dài vừa xinh đẹp, lúc này lại đang nhìn chằm chằm vào cửa không chớp mắt.
Sợ sẽ bỏ lỡ người nào đó.
Bạch Tú Tú nhìn thấy anh như thế, cảm thấy vô cùng đẹp trai.
Cô đi về phía anh.
Vt lập tức cầm lấy túi lưới đựng táo mà vợ đang cầm bỏ vào giỏ xe đạp, thấy dạo gần đây vợ gầy đi rất nhiều, trong lòng thầm tính toán xem phải bồi bổ cho cô như thế nào.
“Chúng ta về nhà thôi, Nguyên Đán được nghỉ ba ngày, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi khỏe rồi, nhà máy của anh có được nghỉ không?” Bạch Tú Tú ngồi xuống yên sau của xe đạp, ôm eo anh, dán mặt vào anh hỏi.
“Có, cũng được nghỉ ba ngày. Chúng ta ở nhà nghỉ ngơi chơi với con một chút, sau đó anh lại đi vào núi. Chúng ta không có quá nhiều cơ hội để đi vào núi, tỉnh thành lại không tiện đi săn, phải tích trữ nhiều một chút mới được.” Vương Thanh Hòa nói cho cô nghe dự tính của mình.
Bạch Tú Tú ngồi ở đằng sau, nghe anh nói muốn vào núi, cũng có chút động lòng: “Em đi chung với anh nha, em cũng muốn nhìn anh đi săn.”
Vương Thanh Hòa đỏ mắt, rất muốn đồng ý ngay lập tức. Nhưng mà ngẫm đến tình hình trong núi, anh lại do dự: “Trong núi rát nguy hiểm, anh lo lắng cho em.”
“Chúng ta đừng đi vào núi sâu.” Bạch Tú Tú vẫn cứ muốn đi theo, nhưng thật ra cũng không phải nhất định muốn đi xem anh săn thú, mà là lo lắng anh sẽ đi vào núi sâu.
Núi sâu có nhiều con mồi, nhưng cũng rất nguy hiểm.
Cho dù anh khỏe, giỏi đánh nhau, nhưng sức người sao có thể sánh bằng thú dữ chứ?
Kiếp trước chồng của cô sống rất thọ, nhưng hiện tại có rất nhiều thứ đã thay đổi rồi.
Cô sợ bởi vì cô sống lại, sẽ thay đổi vận mệnh của anh.
Khó khăn lắm cô và Vương Thanh Hòa mới có thể sống hạnh phúc, không muốn mất anh.
Vương Thanh Hòa thấy cô nhất định muốn đi, cũng không từ chối nữa.
Đối với anh mà nói, từ chối yêu cầu của vợ thật sự là một việc quá khó khăn.
Cô vừa mở miệng, anh sẽ lập tức không biết hai chữ từ chối viết như thế nào ngay.
Bạch Tú Tú thấy anh đồng ý, vui vẻ nghiêng người hôn nhẹ anh.
Lúc hai người về đến nhà, đồ ăn trong nhà đã được chuẩn bị nóng hổi giống như bình thường.
Bà Ngụy đang làm quần áo tết cho hai đứa nhỏ, con nít lớn lên rất nhanh, quần áo năm ngoái năm nay đã không mặc vừa nữa, vừa lúc bà còn có mấy miếng vải đẹp, lập tức lấy ra làm quần áo mới cho cháu.
Nhìn thấy con gái và con rể về, bà Ngụy cũng khá chờ mong hỏi: “Sao nào? Hai đứa được cho nghỉ mấy ngày?”
“Chúng con đều được nghỉ ba ngày.” Bạch Tú Tú vừa rửa tay vừa nói.
“Ui cha, ba ngày cũng đã không ít rồi, ba ngày này phải nghỉ ngơi cho khỏe đó, khoảng thời gian này mẹ nhìn hai đứa vất vả mà đau lòng muốn chết. Nhất là Tú Tú, suốt ngày chạy ngược chạy xuôi khắp nơi, mẹ ở nơi này mà một ngày có thể gặp con mấy lần. Tẩm bổ cho con nhiều như thế nhưng vẫn không bồi bổ lại đủ số thịt đã sụt mất của con.”
Bà Ngụy đau lòng đến mức muốn lấy hết mọi món ngon trong nhà ra cho con gái ăn.
Bạch Tú Tú nghe xong cười nắc nẻ không ngừng.
“Con còn cười được nữa à, được rồi, hai đứa con mau đi ăn cơm đi. Đúng rồi, hôm nay cậu Tiểu Trương kia đến, nhờ mẹ nhắn lại cho hai đứa, nói là ngày mai có chuyện muốn gặp hai đứa, sáng mai hai đứa đừng đi ra ngoài.”
Trong khoảng thời gian này nếu Tiểu Trương có chuyện gì, chỉ cần không quá sốt ruột thì đều sẽ không trực tiếp chạy đến nhà máy của Vương Thanh Hòa mà là trực tiếp đến nhà, nói lại cho bà Ngụy, sau đó nhờ bà chuyển lời giúp.
Để tránh ảnh hưởng công việc.
“Thằng bé này lúc đến thì vội vội vàng vàng, lúc đi còn để lại một túi sơn trà, trong nhà còn dư lại không ít đường, lát nữa mẹ lại đi làm thành đồ hộp cho hai đứa ăn.” Bà cụ nói xong lập tức lấy sơn tra mà Tiểu Trương mang đến.
Một túi to, nếu bỏ vào chậu thì chắc cũng sẽ đầy một chậu to.
“Nói là bà con nhà thằng bé tìm được trong núi, nó cũng lấy một ít về. Một mình nó ăn không hết, cho nên mang một ít đến cho chúng ta. Chờ mẹ làm thành đồ hộp rồi, con lại mang một ít đến cho Tiểu Trương.”
Bà cụ có ấn tượng khá tốt đối với Tiểu Trương, tốt đến mức giống như mang theo một bộ lọc vậy.
“Được rồi, có gì con sẽ bảo Thanh Hòa đưa cho Tiểu Trương.”
Cả gia đình ăn cơm chiều xong, hai người Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa hiếm khi có thể nghỉ ngơi sớm một chút.
Hai người quay về phòng, Bạch Tú Tú thu hoạch cây cát cánh trong không gian trước, khoảng thời gian này cô cũng đã để dành được không ít rồi. Hơn nữa quan trọng nhất chính là, nhân sâm đã bắt đầu to hơn năm phân.
Tuy rằng trông vẫn không lớn, nhưng thật sự đã lớn hơn, con số bên trên không gian đã biến thành ba năm.
“Thanh Hòa, chúng ta để dành thêm bao nhiêu cát cánh nữa mới đưa cho Dư Thành? Hay là chúng ta tự mình bán?” Bạch Tú Tú ngồi trên giường đất, cầm lấy ly nước đường đỏ mà anh đưa sang.
Sau đó thuận miệng hỏi anh chuyện này.
Vương Thanh Hòa đang lấy nước rửa chân cho vợ mình, nghe cô hỏi vấn đề này, lập tức thành thật nói cho cô biết kế hoạch của mình: “Vẫn là để cho Dư Thành bán đi, nếu sau này chúng ta sẽ dọn đến tỉnh thành, mặt ngoài tốt nhất là không nên tỏ vẻ quen biết gì với Dư Thành. Hiện tại chuyện buôn bán trong chợ đen bắt đầu trở nên nghiêm ngặt hơn, chúng ta tự đi làm cũng sẽ không an toàn. Hơn nữa không thể nào giải thích rõ nguồn gốc dược liệu của chúng ta. Cứ giao hết tất cả cho Dư Thành đi, sao này anh sẽ chọn địa điểm gặp mặt mới càng bí ẩn hơn một chút. Chỉ cần Dư Thành làm việc đừng quá huênh hoang, làm cho người khác chú ý đến, vậy thì sẽ không có việc gì nữa. Chờ đến tỉnh thành rồi, anh lại đi thăm dò những tiệm thuốc kia, phải tìm hiểu xem có bao nhiêu tiệm thuốc, những tiệm thuốc đó có quen biết gì với nhau hay không, mấy chuyện này phải nắm rõ mới được.”
Vương Thanh Hòa cũng không quá yên tâm về Dư Thành, sợ anh ấy làm việc suy xét không chu đáo.
Chuyện này phải để chính anh làm mới được.
“Được rồi, như vậy thì với chúng ta hay Dư Thành đều tốt cả.” Bạch Tú Tú cũng cảm thấy kế hoạch này của anh khá tốt.
Chỉ cần Dư Thành không có vấn đề gì, vậy bên cô cũng sẽ không có vấn đề.
Chờ cô và Vương Thanh Hòa dành dụm đủ tiền rồi, sẽ lập tức dừng lại.
Vương Thanh Hòa bưng nước rửa chân đến cho vợ, sau đó lại đi ra ngoài dọn dẹp chén đũa giúp mẹ vợ.
Cũng không thể để mẹ vợ làm hết việc nhà được.
Trong sân, Minh Minh và Nguyệt Nguyệt cầm nến chiếu sáng lên trên nền tuyết, chơi vô cùng vui vẻ.
Cả gia đình có thể nói là vô cùng êm ấm hạnh phúc.
Bên kia, so với bên này thì tỉnh thành có thể nói là không vui vẻ như thế.
Tỉnh thành, trong đại viện nhà họ Hạ ở, các gia đình đều đèn đuốc sáng trưng.
Nhà họ Hạ cũng như thế.
Nhưng mà trong nhà, mọi người lại không còn vui vẻ như thế.
Trong nhà, Hạ Chí Phi ngồi trên ghế sofa, bưng tách trà nhíu mày, nhìn con trai và bạn gái hiện tại của anh ta đang quỳ gối trước mặt mình.
Quá đau đầu!
Bên cạnh, sắc mặt Tề Nghênh Nghênh cũng không được đẹp cho lắm.
Bà ta hơi xấu hổ mở miệng, lại không biết phải nói như thế nào mới tốt.