Vương Thủ Thành cảm thấy thật là phiền lòng, đứa con dâu này sao không chịu ngừng tay, sao không chịu yên phận một chút?
“Nhà ta bây giờ không thể sánh được với nhà anh cả, tuy nói hiện tại cả nhà chỉ có thể lên tới huyện thành nhưng biết đâu ngày nào đó hoàn thành tốt công tác, có thể được lên tỉnh thành thì sao?” Chu Kiều Kiều kích động nói.
Nghe ý tứ của cô ta, lúc này cả nhà mới yên tâm, còn tưởng đâu cô ta muốn làm gì.
“Con có tấm lòng này là tốt, sau này cứ nỗ lực làm việc, cuộc sống nhà ta đương nhiên sẽ không thua bọn họ.” Vương Thủ Thành nghĩ tới việc sau này đứa con cả được sống yên lành thì cũng rất khó chịu.
Sao ngày lành như vậy lại thuộc về thằng cả chứ? Nhưng chuyện quan trọng nhất bây giờ là cả nhà bọn họ phải khiến cuộc sống sau khi lên huyện trở nên khấm khá hơn.
Chờ sau này vợ chồng thằng năm có thành tựu, bọn họ có thể lên tỉnh thành là tốt nhất.
Trong lòng Chu Kiều Kiều lại không muốn chờ đến sau này, cô ta đang nghĩ phải làm sao để có thể đạt được những thứ mình mong muốn trong thời gian ngắn nhất.
Cô ta may mắn như vậy, nói không chừng chuyện tốt sẽ lại tìm đến cô ta.
Nhưng Chu Kiều Kiều cũng không nói những lời này với người nhà, cô ta xem như đã nhìn rõ gia đình này, người nào cũng tham lam muốn thu hết lợi ích vào tay mình, người sau lại càng tham hơn người trước, nếu không phải vẫn còn có chỗ cần dùng bọn họ thì cô ta thật sự muốn ra riêng!
Cả nhà ăn cơm xong thì ai về phóng nấy.
Trong bụng Triệu Thúy Hoa đã ôm đầy nghi ngờ, vừa về phòng đã kéo chồng mình hỏi chuyện: “Là sao vậy? Chuyện của cả nhà là như thế nào, anh về cũng không nói gì với em, cũng chỉ nói là có công tác. Chuyện công tác là thế nào nữa? Nhà ta thật sự có thân thích ở tỉnh thành sao?”
Triệu Thúy Hoa cảm thấy bản thân còn chẳng tin được lời này, nếu có chuyện tốt như vậy thì với tính tình của cha chồng, ông ta đã sớm tìm tới đó, không có chuyện chờ tới bây giờ.
Nhắc tới chuyện này, anh ba Vương cũng buồn bực: “Đừng nói nữa, làm gì có thân thích nào ở đây? Lúc đầu anh cũng nghĩ là thân thích thật, nghĩ sau này có nên giữ quan hệ hữu hảo với bọn họ hay không, kết quả thì hay rồi, chính là cha chúng ta toa rập với người đó bắt cóc con trai lớn nhà anh trai ông ta, gia cảnh của anh trai ông ta không tồi, người kia chính là ăn bám nhà anh trai. Cha chúng ta tìm tới đó uy h.i.ế.p người ta nên mới có được phần công tác này.”
Mỗi lần anh ba Vương nhắc tới chuyện này là lại thấy cạn lời. Sớm biết như thế thì anh ta đã không đi, dù sao chuyện công tác này cũng không thể bỏ qua anh ta.
“Hả? Vậy đứa nhỏ bị bắt cóc đó không phải là anh cả đó chứ?” Triệu Thúy Hoa cảm thấy rất có khả năng.
“Còn không phải sao? Anh cả cũng thật là thảm, cha bắt anh ấy về đây cũng chẳng đối xử tốt đẹp gì. Hiện tại tìm được cha mẹ ruột, nghe người kia nói có vẻ là ông ta đã ngả bài với anh trai, nhà họ lập tức thương lượng với nhà chúng ta, nói sau này không nhắc lại chuyện này nữa, bọn họ sẽ không truy cứu.”
Anh ba Vương nói xong cũng cảm thấy thổn thức.
Triệu Thúy Hoa ngơ ngác: “Hả? Bọn họ làm như vậy thật sao?”
“Ai nói không phải đâu? Nhưng cũng may cả nhà đó là người như vậy, bằng không sao nhà ta có thể chiếm được mấy phần công tác này. Vợ à, sau này anh chính là công nhân, nhà ta còn có thể lên huyện ở.” Anh ba Vương nói tới tương lai của mình thì vô cùng vui vẻ.
Triệu Thúy Hoa cảm thấy đã thông suốt rất nhiều chuyện, chuyện quan trọng nhất chính là sau này anh cả và chị dâu cả sẽ có thể lên tỉnh thành!
Nhìn chị dâu cả trông không giống như người sẽ bỏ qua cơ hội này.
“Không được!”
Triệu Thúy Hoa đột nhiên hô to khiến anh ba Vương giật mình: “Vợ à, em bị sao vậy? Cái gì không được?”
“Em nói chúng ta không thể tiếp tục sống chung với cả gia đình này nữa, anh tin em đi, chờ đến khi nhận được công tác, chúng ta phải ra riêng, cách xa đám người nhà họ Vương này một chút. Một nhà ba người chúng ta sống cùng nhau là đủ.”
Triệu Thúy Hoa cảm thấy hiện tại đã có công tác, bản thân cũng đã trữ không ít tiền, nên rút lui. Nếu bọn họ tiếp tục thân cận với người nhà họ Vương, sau này cũng sẽ bị Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa ghi hận.
“Hả? Đang yên đang lành sao lại muốn ra riêng? Vợ à, hay là thôi đi, nếu chúng ta nhắc tới chuyện ra riêng, cha chắc chắn sẽ mắng anh. Không phải lúc trước em đã nói có vợ thằng năm ở đây, chúng ta chỉ cần ngồi không nhặt lợi ích sao?”
Anh ba Vương bây giờ đã nhận được lợi ích nên cũng luyến tiếc không muốn ra riêng. Nếu ra riêng rồi thì làm sao còn chỗ tốt để hưởng nữa?
“Anh đúng là ngu mà, chúng ta đã được không ít thứ tốt, tuy người ta không truy cứu chuyện này nhưng đó là do người sai sử cha chúng ta là người nhà bọn họ, không có nghĩa là bọn họ không nhận con trai bọn họ về. Nếu sau này bọn họ nhận lại anh cả thì anh cả sẽ được lên tỉnh thành, ai biết được tiền đồ sau này như thế nào. Nếu anh cả thật sự có chỗ đứng thì muốn trả thù nhà chúng ta còn không phải là chuyện rất dễ dàng sao? Cho dù không có thành tựu gì lớn nhưng về lâu về dài, lỡ đâu anh cả yêu cầu cha mẹ ruột truy cứu chuyện này thì sao? Con cái thân cận hay là họ hàng thân cận hơn? Bây giờ chúng ta đã nhận đủ chỗ tốt thì nên sớm tách ra, sau này không nên qua lại với cái nhà này nữa.”
Triệu Thúy Hoa là người khôn khéo, đã nghĩ xong tiếp theo nên làm thế nào để hoàn toàn cắt đứt quan hệ với người nhà họ Vương.
Anh ba Vương nghe thế cũng thấy có lý, bình thường anh ta đều nghe lời vợ, lần này cũng không ngoại lệ.
“Được rồi, nghe em, chờ công tác xong xuôi thì anh sẽ đi tìm cha, nói ông ấy cho chúng ta ra riêng, sau này chúng ta chỉ cần sống cuộc sống ba người, không ở chung với đám người thằng năm nữa.”
Nhận được sự đồng tình của anh ba Vương, lúc này Triệu Thúy Hoa mới hài lòng.
Mà lúc này hai vợ chồng Vương Thanh Kỳ cùng Chu Kiều Kiều lại không yên ắng như vậy.
Vừa về phòng, Chu Kiều Kiều đã bắt đầu nổi điên ném hết chăn gối trên giường về phía Vương Thanh Kỳ, cô ta đột nhiên nổi điên, không nói lời nào đã động thủ khiến Vương Thanh Kỳ bị đánh đến ngớ ngẩn, tức giận mắng to: “Cô điên rồi hả? Cô làm gì vậy? Đang yên đang lành cô đánh tôi làm gì?”
“Làm gì? Tôi chê anh không có tiền đồ, sao lúc trước tôi lại tin lời anh nói mà gả cho anh chứ? Anh nói anh là đứa được thương nhất nhà, nói anh có thể cho tôi cuộc sống yên lành. Kết quả thì sao? Tôi chưa từng có một ngày yên ổn, cả nhà anh chỉ biết dựa dẫm vào tôi, bây giờ người mẹ yêu thương anh nhất cũng đi bị bắt lại, không biết khi nào thì bị xét xử, trong lòng cha anh lại không phải chỉ có một mình anh. Nói thành tựu thì anh chẳng bằng anh cả anh! Sau này anh cả anh sẽ được lên tỉnh thành, cả Bạch Tú Tú kia cũng được hưởng lây. Còn anh thì sao? Anh căn bản không thể mang lại cho tôi cuộc sống phú quý, hại tôi không bằng Bạch Tú Tú! Anh còn hỏi vì sao tôi đánh anh à?”
Chu Kiều Kiều vừa nói vừa khóc.
Rõ ràng chỗ nào cô ta cũng tốt hơn Bạch Tú Tú, chẳng lẽ phú quý cô ta nhìn thấy trong giấc mơ đều là giả dối? Chu Kiều Kiều không thể nào tin được.
Vương Thanh Kỳ cũng choáng váng, không phải cuộc sống hiện tại đã đủ tốt rồi sao?
Bây giờ cả nhà anh ta đều là công nhân, nhà ai mà được may mắn như vậy? Cô ta còn mong cầu gì nữa.
“Tôi nói cho anh biết, tôi tuyệt đối không thể thua kém Bạch Tú Tú, Bạch Tú Tú có gì thì tôi nhất định phải có cái đó.” Chu Kiều Kiều nổi điên, cô ta đánh giá chồng mình một phen.