Cô ôm lấy anh hôn một cái thật mạnh: “Em cũng có chuyện vui muốn nói cho anh biết.”
Bạch Tú Tú kể lại chuyện vợ của đại đội trưởng Trần Kim Hoa đến cho anh nghe.
“Sao nào? Đây là tin vui đúng không?” Bạch Tú Tú không hề che giấu niềm vui sướng trên mặt mình, quan trọng nhất chính là, có công việc này, sau này cô muốn bắt bí người nhà họ Vương sẽ tiện hơn rất nhiều.
“Tốt quá rồi, sau này em không cần phải xuống ruộng làm việc nữa.” Vương Thanh Hòa còn vui vẻ hơn Bạch Tú Tú!
Anh đau lòng nắm lấy tay cô: “Tuy rằng lúc trước có anh giúp đỡ, nhưng mà em vẫn phải xuống ruộng làm việc. Lúc em gả cho anh, anh đã từng cam đoan tuyệt đối sẽ không bắt em làm chuyện mà em không thích. Kết quả…”
“Anh nói cái này làm gì chứ?” Trong lòng Bạch Tú Tú ngọt ngào giống như lọ mật ong vậy.
Kiếp trước Vương Thanh Hòa đối xử rất tốt với cô, cô cho rằng là vì anh có tính cách tốt. Nhưng mà sau đó cô bay theo sau người anh thì mới biết được, anh không phải là người có tính cách tốt, anh chỉ là đối xử tốt với cô mà thôi.
Có yêu hay không thì cô không biết, nhưng mà sẽ không ai có thể từ chối được kiểu độc nhất vô nhị này!
“Đúng rồi, chuyện nồi, chú tư Ngô cũng đã hỏi thăm rồi, tám đồng tiền không cần phiếu, nhưng mà nồi không to, chỉ là một cái nồi không quá to. Chỉ có một cái như thế, anh đã đặt hàng rồi. Chờ ngày mai bảo Trần Thành Tài mang đến cho chúng ta. Nếu bọn họ có hỏi thì sẽ nói là bưu kiện gửi đến.”
Vương Thanh Hòa nói, lại cầm một chồng tiền ra: “Đây là sáu mươi đồng. Sáng sớm hôm nay anh bán hoàng kỳ rồi, đáng lẽ ra sáu mươi lăm đồng, nhưng mà anh dùng năm đồng tiền để đổi lấy mười lăm tờ phiếu tắm. Đây là phiếu thực phẩm phụ, đây là phiếu công nghiệp, đây là phiếu cung ứng vật dụng hằng ngày. Bọn họ nói chờ đến cuối năm mới có nhiều người đổi phiếu hơn. Bây giờ chỉ có thể đổi được nhiêu đây thôi.”
Vương Thanh Hòa lần lượt giao những thứ mà sáng nay Bạch Tú Tú đã liệt kê trong danh sách cho cô.
Bạch Tú Tú cất hết số phiếu kia đi, bình thường cô không thể thiếu mấy thứ này được!
Lúc ở nhà mẹ đẻ, mẹ cô dẫn cô sống cùng chị gái, đã quen với loại cuộc sống này rồi, mấy năm nay sau khi cưới Vương Thanh Hòa, anh cũng không làm cô thiếu thốn mấy thứ này!
“Lão Trương, ông, ông cũng không thể đi được, nếu ông đi rồi thì ai cứu bà già nhà tôi nữa?” Bên ngoài, Vương Thủ Thành lôi kéo Trương lão đầu bị mời đến để khám bệnh.
Trương lão đầu lại cứ một mạch muốn đi ra ngoài, hùng hùng hổ hổ nói: “Ông đây mà là muốn tôi cứu người cái gì chứ? Ông muốn tôi hại người thì có! Chân của chị Quế Phân nhà ông đã sưng như cái chân heo rồi! Nếu còn không đưa chị ta đến bệnh viện thì cái chân này sẽ không giữ được nữa! Ông có thời gian cản tôi lại thì còn không bằng mau đi cứu người đi!”
Trương lão đầu nói xong đột nhiên giật mạnh, kéo quần áo của mình ra khỏi tay của ông ta, nhanh chóng rời khỏi nhà họ Vương.
“Cha, bây giờ phải làm đây?” Lão nhị Vương Thanh Phú cũng có chút hoảng, lại còn có chút tiếc tiền. Mẹ cũng thật là, không chịu lấy trứng chim về nhà mà lại tự ăn sống, còn làm hại mình bị rắn cắn.
Bao nhiêu tuổi rồi mà còn làm ra chuyện này nữa?
Trong phòng, Bạch Tú Tú nghe được tiếng động ở bên ngoài, đẩy nhẹ chồng mình nói: “Mau đi ra ngoài hóng chuyện.”
“Giày, Tú Tú, em còn chưa mang giày! Còn có áo khoác nữa!” Vương Thanh Hòa đuổi theo đi ra ngoài cùng cô.
Bên ngoài Vương Thủ Thành nhìn con trai đang hoang mang lo sợ.
Trong lòng lại càng bực bội hơn.
Làm sao bây giờ?
Ông ta cũng không biết phải làm sao bây giờ! Vương Thủ Thành liếc nhìn con trai thứ hai, suy nghĩ, tính toán lợi và hại.
Ông ta cắn răng hạ quyết tâm, bực bội thở dài: “Thằng hai, con đi trong đội mượn xe bò, vợ thằng hai, con và chồng con cùng nhau đi theo mẹ vào trong thành phố khám bệnh! Vợ thằng cả… Thôi, vợ thằng ba, con mau đi nấu cơm chiều đi. Cả nhà đều còn đang đói bụng đó.”
Vương Thủ Thành vốn dĩ định kêu Bạch Tú Tú đi nấu cơm, nhưng mà ngẫm lại dáng vẻ gần đây của Bạch Tú Tú và con trai cả, ông ta quyết đoán dẹp suy nghĩ này sang một bên.
Hiện tại cũng không thể lại xảy ra chuyện xấu gì nữa!
Nếu lại có chuyện thì cái nhà này sẽ không nằm trong tầm kiểm soát của ông ta nữa.
Lưu Tiểu Nga vừa nghe nói lại là cô ta phải bận trước bận sau, trong lòng bực bội muốn chết, nhưng mà vừa mở miệng thái độ đã yếu đi, nhỏ giọng kháng cự: “Cha, chân của con còn chưa lành, chồng con còn phải mở rộng nhà cửa, sao chuyện gì cũng đổ lên đầu hai đứa con vậy. Chân cẳng con thế này, muốn đi làm việc cũng không tiện, hay là để cho thím ba đi đi?”
Lúc này Triệu Quế Phân cũng vừa được con trai út đỡ ra khỏi phòng, vừa nghe thấy Lưu Tiểu Nga nói như thế, hai mắt như đao nhỏ nói: “Sao nào? Bắt cô hầu hạ một chút cô còn thấy tủi thân đúng không?”
Người Lưu Tiểu Nga sợ nhất chính là mẹ chồng, bị bà ta dọa sợ run lên: “Không, con chỉ là…”
“Bảo em đi theo thì em cứ đi theo đi, đây là quyết định của cha, có bao giờ cha thay đổi quyết định chưa hả?” Lão nhị Vương Thanh Phú trừng mắt nhìn vợ mình, người đàn bà này thì hiểu cái gì chứ?
Giao chuyện đi vào thành phố cho anh ta, nói không chừng còn có thể vớt vát được chỗ tốt gì nữa.
Thật là chẳng biết điều gì cả.
“Cha, con đi đến đại đội mượn xe bò trước đã.” Vương Thanh Phú nói xong, lập tức chạy ra ngoài.
Lưu Tiểu Nga bị mắng chỉ biết cúi đầu, trong lòng lại nhịn không được bắt đầu hận Bạch Tú Tú.
Cô ta lén lút nhìn thoáng qua Bạch Tú Tú đang đứng cạnh Vương Thanh Hòa ở cửa phòng hóng chuyện, hận đến ngứa răng.
Mấy chuyện chạy lên chạy xuống này phải để cho anh cả chị cả đi làm mới đúng!
Nếu không phải chị cả vừa tham ăn lại còn lười biếng thích giả vờ bệnh thì mấy chuyện nấu cơm và đi ra ngoài làm việc này đều phải do Bạch Tú Tú làm!
Cô ta bị Bạch Tú Tú hãm hại!
“Đứng trong sân làm cái gì? Đứng xem trò hề của tôi đúng không? Mau biến vào phòng hết đi, đừng để tôi nhìn thấy mấy người nữa.” Triệu Quế Phân đau đến mức không còn tỉnh táo, nhìn người đứng đầy sân, tức giận mắng.
“Vợ thằng năm, sao con lại đỡ mẹ con đi ra ngoài? Còn không mau đỡ mẹ vào phòng đi?”
Vương Thủ Thành nhìn thấy mặt bà già nhà mình đã bắt đầu phát tím, vừa sợ vừa ghét bỏ.
Chỉ nhìn thoáng qua một cái rồi không muốn xem nữa.
Da đầu Chu Kiều Kiều tê rần! Cô ta cũng không muốn ở trong phòng chăm sóc mẹ chồng, cô ta chưa bao giờ thấy ai xấu tính như mẹ chồng… À không đúng, còn có con ả Bạch Tú Tú kia!
Mẹ chồng là cái miệng rất độc thích mắng chửi, mà Bạch Tú Tú thì chỉ là nhìn một cái thôi cũng đã cảm thấy buồn nôn.
Đúng rồi! Bạch Tú Tú.
Chu Kiều Kiều lập tức dời mắt nhìn về phía Bạch Tú Tú nói: “Chị dâu cả, ít nhiều gì chị cũng là một thành viên trong gia đình này, mẹ có việc, chị không làm gì chỉ biết đứng nhìn thôi hả? Tốt xấu gì cũng đến giúp một tay đi chứ?”
Vương Thanh Hòa nhíu mày: “Tú Tú cô ấy…”
“Được thôi.” Bạch Tú Tú thay đổi thái độ khác hẳn với ngày thường, lập tức đồng ý ngay.
Cô vừa mở miệng, tất cả mọi người trong sân đều đổ dồn về phía cô.
Nhìn cô như nhìn thấy ma!