Mục lục
Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Thanh Kỳ không biết Chu Kiều Kiều lấy đâu ra được loại tự tin này, có khả năng đây chính là tự tin của người mang may mắn trời sinh à?

Nhưng cô ta đã nói như vậy rồi, nếu như anh ta không đồng ý, buổi tối hôm nay nhất định cô ta sẽ ầm ĩ làm loạn tung lên.

"Được, anh tin em. Vợ à, bây giờ đã mấy giờ rồi, chúng ta ngủ sớm một chút đi."

Vương Thanh Kỳ không muốn tiếp tục nghe những suy nghĩ hão huyền của cô ta nữa, thúc giục cô ta đi ngủ sớm một chút.

Trong huyện.

Tiểu Trương bấm gần đúng thời gian, một lần nữa tới chỗ Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hoà.

Dư Thành thay đổi thái độ nhìn ai cũng thấy chướng mắt khi Tiểu Trương vừa dẫn anh ấy tới đây, chủ động chuyển bàn ăn, hỗ trợ cùng nhau bày cơm.

Chuyện này khiến cho Tiểu Trương thấy choáng váng.

Bây giờ mới bao lâu chứ?

Đây là anh Dư vừa rồi sao?

Bị ai đánh tráo rồi hả?

"Tiểu Trương thất thần làm cái gì? Mau tới đây giúp bưng cơm, bưng thức ăn đi!" Dư Thành gọi Tiểu Trương đang đờ đẫn.

Vương Thanh Hoà bế con trai và con gái, Minh Minh và Nguyệt Nguyệt nhìn thấy có một chú lạ mặt, đều ngồi ở giữa Vương Thanh Hoà và Bạch Tú Tú, còn ngoan hơn so với bình thường.

Dư Thành nhìn chằm chằm hai đứa nhỏ này, trông mà thèm.

Mặc dù anh ấy chưa kết hôn, nhưng rất thích trẻ con.

Chưa kết hôn là bởi vì chưa gặp được người thích hợp.

Mấy người vô cùng hài hoà ăn xong bữa cơm, Dư Thành lưu luyến không rời tạm biệt Vương Thanh Hoà và Bạch Tú Tú.

Dáng vẻ nhiệt tình dính người này khiến Tiểu Trương cảm thấy còn quá trớn hơn so với con ch.ó mà cậu ta nuôi.

"Anh Dư này, sao em thấy anh không giống với trước đó?" Tiểu Trương hỏi Dư Thành đang cười ngây ngô.

Dư Thành nhìn cậu ta một cái, ngắt lời: "Cậu không hiểu, cậu có thể nhìn thấy bao nhiêu thứ chứ?"

Tiểu Trương rất muốn đạp bay người này.

Người này còn chưa uống đâu? Làm sao lại say rồi?

"Tiểu Trương, ngày mai giúp tôi kiếm một cái cân đòn, nhớ đừng để người đi cùng tôi biết nhé." Dư Thành vỗ vai Tiểu Trương, giọng điệu vừa thần bí lại nghiêm túc, khiến trong lòng Tiểu Trương càng bất đắc dĩ hơn.

Sao cậu ta lại xui xẻo như vậy chứ?

Anh Dư lại nhận một cái cục diện rối rắm như vậy?

"Được, nhưng anh Dư, em khuyên anh tuyệt đối đừng buôn bán. Đừng thấy anh Vương hiện tại còn cần em hỗ trợ, nhưng em cảm thấy anh ấy cũng không phải là người bình thường. Lời mà anh ấy nói, em đều nghe theo. Nếu không phải sạp hàng của anh trai em quá nhiều, chúng em cũng không làm." Tiểu Trương nói ra mấy câu xuất phát từ tận tâm can.

Chủ yếu là anh ấy và người bạn của anh trai không đủ trình độ, nhưng mà vẫn có thể nói chuyện nhiều với anh Dư.

Anh trai anh ấy vứt anh Dư cho anh ấy, cũng chính là vì có thể để cho anh ấy lôi kéo làm quen, như vậy sau này hai anh em có thêm một con đường.

Dư Thành liếc nhìn Tiểu Trương một cái, nghĩ đến cái người ở tỉnh thành đã lừa gạt anh ấy kia.

Cảm thấy Tiểu Trương thuận mắt hơn so với người đó.

"Yên tâm, tôi còn chưa ngu đến mức cái gì cũng không biết. Tóm lại cậu giúp tôi kiếm một cái cân đòn đến đây, những chuyện khác tôi tự có suy nghĩ của mình." Dư Thành nói xong, ngâm nga một giai điệu rồi rời đi.

Tiểu Trương nhận mệnh theo ở phía sau.

Nhà mới.

Vương Thanh Hoà thu dọn bát đũa, nhìn vợ đang rửa mặt, cảm giác thỏa mãn trong lòng không cách nào nói nên lời.

"Tú Tú, nước máy ở bên ngoài lạnh, quần áo để đấy cho anh giặt. Mặc dù người đẩy em xuống nước đã vào tù, nhưng quay về hiệp hội phụ nữ ở trong thôn em cũng đừng tới gần những nơi nguy hiểm khác có được hay không?"

Vương Thanh Hoà cất xong chén đũa, vừa làm việc khác, vừa thương lượng với vợ.

Bạch Tú Tú lau mặt một cái, nhìn vẻ mặt anh tràn đầy lo lắng, không cần suy nghĩ đã đồng ý với anh.

Sau khi rửa mặt, Bạch Tú Tú vào phòng trước, lấy giấy viết thư mới ra, chuẩn bị viết thư cho mẹ và chị gái.

Chuyển đến nhà mới, mẹ còn có chị gái đến thăm cô cũng thuận tiện, cô đi thăm bọn họ cũng thuận tiện, bọn họ gửi đồ cho cô hoặc cô gửi đồ cho bọn họ qua bưu điện cũng không cần giấu diếm.

Mỗi lần viết thư cho bọn họ, tâm trạng của Bạch Tú Tú vô cùng tốt.

Bạch Tú Tú kể hết những chuyện gần đây tách ra ở riêng, còn có chuyện chồng cô đã có công việc trong huyện, còn kèm theo địa chỉ mới của mình cho bọn họ.

Cô còn sắp xếp xong quần áo cô đan cho con của chị gái và quần áo cho cả nhà anh rể chị gái, dự định gửi cùng nhau.

Đồ đan cho mẹ, thì để lại chờ đến lúc bà đến thăm cô thì đưa cho là được.

Vương Thanh Hoà thu dọn sạch sẽ phòng khách, rửa mặt xong trở về phòng, Bạch Tú Tú cũng đã viết gần xong bức thư.

"Chỉ gửi những thứ này thôi sao?" Vương Thanh Hoà nhìn thấy vợ chuẩn bị đồ, cảm thấy có thể gửi thêm một ít.

Lúc anh và Bạch Tú Tú ở nhà họ Vương, nếu như không có đồ mà chị gái và mẹ của Tú Tú gửi thì cuộc sống của Tú Tú nhất định sẽ khổ hơn so với hiện tại.

Bọn họ tách ra khỏi nhà họ Vương, cuộc sống tốt hơn, gửi nhiều cho bên kia cũng là chuyện nên làm.

"Trước đó chúng ta đã gửi đồ tết rồi, những thứ này là được." Bạch Tú Tú sắp xếp thư và đồ đạc cho gọn gàng.

Vương Thanh Hoà cho tới bây giờ đều chưa từng phản bác lại vợ.

"Vậy ngày mai chúng ta đi gửi đồ trước rồi mới quay về thôn."

Nói xong, anh chốt kỹ cửa phòng lại, vẻ mặt mong đợi nhìn vợ mình: "Tú Tú, có phải chúng ta có thể nghỉ ngơi rồi hay không?"

Bạch Tú Tú nhìn dáng vẻ của anh, còn có cái gì không hiểu chứ?

Cô gật đầu với anh, rồi gác lại những chuyện đang làm.

Sáng sớm, Bạch Tú Tú vẫn như cũ bò dậy trong mùi thơm của thức ăn.

Cô vẫn theo thói quen nhìn về phía vị trí bình thường để bếp lò, phát hiện trống rỗng, lúc này mới lấy lại tinh thần, bọn họ đã chuyển nhà rồi.

Thay quần áo xong, Bạch Tú Tú từ trong nhà đi ra, đã bị hai đứa nhỏ vây quanh.

"Mẹ, ra ngoài chơi với bọn con đi." Nguyệt Nguyệt mong đợi kéo cô muốn đi ra ngoài.

Con bé và anh trai đã chờ rất lâu rồi, cha nói mẹ đang ngủ, không được làm ồn.

Hai đứa nhỏ quấn lấy cô muốn ra sân chơi, Bạch Tú Tú nhìn chồng mình đang xào rau: "Sao anh dậy sớm vậy? Em giúp anh nhé?"

Vương Thanh Hoà ngẩng đầu, trên gương mặt thanh tú dính một ít tro bụi, anh cười với Bạch Tú Tú: "Tú Tú, em chơi với bọn nhỏ đi, lát nữa cơm chín anh gọi."

Bạch Tú Tú nhìn vẻ mặt khát khao của hai đứa nhỏ, cũng biết đợt này đám nhỏ buồn rầu c.h.ế.t rồi, thế là đi theo.

Bên ngoài sân, cửa nhà hàng xóm sát vách.

Ninh Mai Mai đang ở đằng đó chọn hạt đậu, vừa nhìn thấy Bạch Tú Tú dẫn hai đứa nhỏ đi ra ngoài, nhanh chóng bu lại: "Tiểu Bạch, hai đứa con em lớn lên thật xinh xắn."

Hai đứa nhỏ ở trong sân đào một đống đất, rồi nặn hình người nhỏ chơi, Bạch Tú Tú tiện tay nặn cho chúng nó hai con thỏ nhỏ.

Nhìn thấy bên ngoài Ninh Mai Mai tới, tiếp lời nói: "Trẻ con thì đều đáng yêu cả. Chị Ninh, sao chị dậy sớm vậy?"

Lúc này bên ngoài trời vừa mới sáng.

Ninh Mai Mai nghe vậy, nhìn thoáng qua nhà mình, nhỏ giọng chửi bậy: "Nào dám không dậy sớm chứ? Nếu như chị dám không dậy, cái nhà này sẽ lộn tung lên. Mẹ chồng chị suốt ngày soi mói khuyết điểm của chị, phải rồi Tú Tú, bây giờ em đang đi làm ở đâu?"

"Em á? Em làm ở hiệp hội phụ nữ trong thôn." Bạch Tú Tú rửa bùn trên tay, trò chuyện với Ninh Mai Mai g.i.ế.c thời gian.

Ninh Mai Mai là một người nhiều chuyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK