Lúc chạy đến tổ dân phố, bên này trùng hợp đang rất ồn ào.
Một người phụ nữ đang ôm một đứa nhỏ chừng bốn năm tuổi, người lớn trẻ nhỏ đều đang khóc lóc.
Mặt mũi của người phụ nữ này bầm dập, vừa nhìn là biết ngay mới bị đánh. Trên mặt đứa nhỏ kia còn có vết sẹo, thấy mẹ đang khóc, cô bé cũng khóc làm người ta đau lòng.
Hai mẹ con này lập tức trùng khớp với con dâu cả nhà họ Viên và con gái của cô ấy mà Ninh Mai Mai và Bạch Tú Tú vừa mới nói đến.
Chắc là bọn họ rồi.
Người phụ nữ này gầy đến mức chỉ còn da bọc xương.
Lúc này cô ấy đang dùng một tay ôm con, tay còn lại túm chặt ống quần của người khác nói: “Tôi cầu xin mấy người, mấy người cứu tôi với.”
Trên mặt người phụ nữ này tràn ngập vẻ bất lực.
Người phụ nữ bị kéo ống quần chừng năm mười tuổi, bà ấy có mái tóc ngắn, mặc áo khoác màu lam, biểu cảm trên mặt cũng vô cùng nghiêm túc.
Trông có vẻ là một người ít nói ít cười.
“Tiểu Hứa, không phải dì không muốn giúp cháu, tổ dân phố bọn dì cũng đã đi điều giải giúp cháu rồi, đối phương vẫn luôn kiên quyết không chịu ly hôn, hơn nữa cũng đòi sống đòi chết. Nếu không dì sắp xếp cho cháu ở tạm nhà dì, chuyện này chúng ta lại nghĩ cách khác có được không? Hoặc là chúng ta báo án thử xem sao?”
Bà ấy trông thì có vẻ lạnh nhạt, nhưng mà khi nói chuyện với người phụ nữ kia lại rất tri kỷ mà nghĩ cách muốn giúp cô ấy tạm thời thoát khỏi tình huống nguy hiểm.
Người phụ nữ kia cũng rất muốn, nhưng mà không biết lại nghĩ đến gì đó, điên cuồng lắc đầu nói: “Không được, cháu không thể đến nhà dì được, chủ nhiệm Uông, cháu không thể đi theo dì. Nhà bọn họ sẽ đến nhà dì gây sự, không được. Cháu… Cháu không thể báo án, báo công an rồi người ta cũng sẽ không thể quản lý chuyện ly hôn hay không ly hôn mà.”
Người phụ nữ nhìn đứa nhỏ trong lòng ngực, đau lòng muốn đưa đứa nhỏ cho người trước mặt.
“Hay là cứ báo công an thử xem đi? Bọn họ không sợ cái gì, vừa la lối kiếm chuyện vừa ngang ngược, còn không bằng đi báo công an. Vết thương trên mặt cô chính là chứng cứ hành hung của bọn họ. Bọn họ cố ý làm cô bị thương, kiểu gì cũng phải bắt bọn họ lại vài ngày, thậm chí còn có thể làm lớn chuyện cho bọn họ mất công việc luôn.”
Bạch Tú Tú cũng mở miệng khuyên nhủ theo.
Cô lên tiếng nói chuyện, người được gọi là chủ nhiệm Uông kia mới nhìn về phía bên này.
Nhìn thấy cháu gái mình đi cùng với Bạch Tú Tú, nghĩ đến cháu gái từng nói với bà ấy về chuyện một cô gái rất xinh đẹp làm việc ở hiệp hội phụ nữ rất tốt, muốn dẫn đến cho bà ấy xem, thử xem có thể làm việc ở tổ dân phố trong huyện hay không.
Bà ấy vốn dĩ khá do dự, dù sao thì cô gái kia thậm chí còn không phải là người trong công xã nữa.
Lúc này nhìn thấy, nghe cô nói như thế, chủ nhiệm Uông cảm thấy cô gái này rất có chủ kiến và cũng rất gan dạ.
Con dâu cả nhà họ Viên nghe Bạch Tú Tú nói như thế, cũng có chút động lòng theo. Nhưng mà cô ấy bị ăn h.i.ế.p nhiều năm như thế, vẫn không dám cho lắm.
Vừa nhìn thấy người nhà kia là cô ấy sẽ không dám nói cái gì nữa.
Bà chủ nhiệm Uông nhìn con dâu cả nhà họ Viên, trạng thái của cô ấy quá kém, nếu lại không có ai giải quyết tình huống éo le này giúp cô ấy, chỉ e là cô ấy sẽ không sống nổi nữa.
Không bằng cứ thử xem xem có thể giải quyết được vấn đề này giúp cô ấy ngay trong ngày hôm nay hay không.
“Cô ấy nói đúng đó, người nhà chồng cháu đều không hiểu pháp luật, phải để cho bọn họ biết được tính nghiêm trọng của vấn đề mới được. Tiểu Hứa, cháu có đồng ý báo công an không? Nếu như cháu đồng ý, chúng ta sẽ đi cùng cháu ngay lập tức.”
“Cháu...” Con dâu cả nhà họ Viên vô cùng rối rắm.
Cô ấy ôm chặt đứa con gái trong ngực, giống như điều này sẽ tiếp thêm cho cô ấy một chút dũng khí.
Cả nhà cô ấy đều là người thành thật, sau khi gả đến nhà họ Viên lại bị dọa sợ, loại chuyện như báo án này ở chỗ cô ấy là chuyện vô cùng thái quá.
Thật sự có tác dụng sao?
Cô ấy sợ hãi không dám hé răng nhưng cũng không muốn từ bỏ cơ hội lần này.
“Cháu đã từng tới hội phụ nữ rồi, cũng đã tới khu phố của chúng tôi nhiều lần, chúng tôi cũng đã giúp cháu nghĩ không ít biện pháp, gọi người nhà bọn họ tới đây hòa giải nhưng lần nào bọn họ cũng khiến tình hình trở nên nghiêm trọng hơn. Bọn họ không chịu ly hôn, còn muốn nhốt cháu ở căn nhà đó làm trâu làm ngựa, nếu cháu muốn ly hôn thì phải nghĩ cách.”
Tính tình của bà chủ nhiệm Uông cũng nóng nảy chẳng khác gì chủ nhiệm Uông.
Dạo gần đây bà ấy vẫn cứ nhọc lòng chuyện con dâu nhà họ Viên, cả năm qua chưa từng được yên.
Muốn ly hôn thì phải khiến cho người nhà họ Viên không thể không đồng ý ly hôn.
Có thể tố cáo anh ta cố ý đánh người, dùng chuyện đó uy h.i.ế.p công việc của anh ta, hẳn là có thể được.
Chỉ cần ly hôn thì người nhà họ Viên sẽ không thể quản Tiểu Hứa được nữa.
“Nhưng nếu thất bại, anh ta... anh ta chắc chắn sẽ đánh c.h.ế.t cháu.” Con dâu cả nhà họ Viên khóc lóc nói ra nỗi lo lớn nhất trong lòng, cô ấy thật sự đã bị tra tấn đến hoảng sợ, không có ai là không sợ bị đánh cả.
“Đừng sợ, bắt đầu từ ngày mai cháu tới khu phố ở đi, tôi không tin cậu ta còn có thể bay lên trời. Cháu tới khu phố còn không phải là vì muốn ly hôn sao? Để ly hôn thì chúng ta phải đi báo án.” Bà chủ nhiệm Uông nghiêm túc phân tích chuyện này cho cô ấy hiểu.
Bạch Tú Tú phát hiện bà chủ nhiệm Uông này cũng thật thông minh, cô chỉ mới nói vài câu nhưng bà chủ nhiệm Uông đã đoán được ý định tiếp theo của cô là gì, thậm chỉ còn nói với cô dâu cả nhà họ Viên.
“Cháu đồng ý.” Con dâu cả nhà họ Viên khóc lóc gật đầu, cô ấy đã không còn cách nào khác rồi.
Sau khi hội phụ nữ ra mặt hòa giải mấy lần thì cũng hoàn toàn thất thủ vô sách với chuyện này, cuối cùng chuyện đưa tới chỗ khu phố, khu phố cũng không giải quyết được.
Hình như cả nhà đó đều biết rằng chỉ cần bọn họ không nhả ra thì cô ấy vĩnh viễn không thoát được, cảm giác tuyệt vọng này thật sự khiến cô ấy hít thở không thông.
Mấy ngày nay con gái ở nhà bọn họ cũng phải chịu rất nhiều tủi thân.
Hứa Linh thật sự không hiểu, người khác thì cũng thôi đi, vì sao mà chồng cô ấy lại có thể hùa theo đám người đó ức h.i.ế.p cô ấy, thậm chí còn đánh cô ấy?
Đứa nhỏ không phải là của anh ta sao? Cô ấy không phải là vợ của anh ta sao? Anh ta không có lương tâm sao?
Bà chủ nhiệm Uông thấy cô ấy đồng ý thì cũng vô cùng vui vẻ: “Tốt, tốt lắm, vậy để tôi đi thu xếp một chút rồi đưa cháu qua đó. Cháu... phải xưng hô với cháu thế nào?”
Bà chủ nhiệm Uông bước tới hỏi Bạch Tú Tú.
“Cháu tên Bạch Tú Tú.”
Bạch Tú Tú trả lời đúng sự thật.
Chủ nhiệm Uông đứng bên cạnh cũng nhanh chóng giới thiệu: “Cô, đây chính là Tiểu Bạch cháu đã nói với cô đó, cô thấy thế nào? Cháu không lừa cô đúng không, con bé chắc chắn có cách mà. Nếu không phải là không sắp xếp được công việc ở hội phụ nữ của đại đội thì nói thế nào cháu cũng không để con bé tới chỗ của cô đâu.”
Chủ nhiệm Uông biết cô của bà ấy vừa ý Bạch Tú Tú nên lại bồi thơm mấy lời hay ý đẹp.
“Đúng là không tệ, nguyện ý bênh vực lẽ phải, hơn nữa ăn nói cũng rất lớn mật. Khu phố này quá chú trọng tình cảm, đều là hàng xóm láng giềng, lúc thì không thể làm nhà này buồn, khi thì không thể khiến nhà kia tức giận, dẫn đến việc đầu óc của mọi người đều rỉ sắt, không thể nghĩ ra được biện pháp hay. Chỗ này vừa hay cần một người đầu óc sáng suốt như Tiểu Bạch để giúp đầu óc của chúng tôi trở nên linh hoạt hơn. Tiểu Bạch à, cháu có đồng ý tới khu phố Ngô Đồng của chúng tôi làm việc không? Đãi ngộ ở chỗ chúng tôi cũng giống như ở hội phụ nữ, khởi điểm là mười tám đồng một năm, chờ số năm nhiều lên thì tiền lương cũng sẽ tăng thêm. Nếu cháu có tiền đồ, có thể thăng tiến thì lương cũng sẽ tăng theo. Con người của tôi nói chuyện cũng không thích quanh co lòng vòng, có cái gì thì nói cái đó. Công việc ở khu phố sẽ cực hơn khi ở hội phụ nữ, nếu cháu đồng ý thì tôi sẽ sắp xếp.”