Trên đường đi, bởi vì quá khẩn trương mà Vương Thanh Phú bị trẹo chân, khập khà khập khiễng không đi nhanh được dẫn tới thời gian bị chậm trễ không ít.
Trong nhà xưởng bỏ hoang, Vương Thanh Kỳ thấy tên cầm đầu lại nhìn về phía mình thì vô cùng sợ hãi.
“Đã mấy giờ rồi? Sao còn chưa tới? Không phải có bất trắc gì đó chứ, bọn tao không gánh trách nhiệm đâu nhé, mặc kệ xảy ra chuyện gì thì bọn tao cũng không trả lại tiền đâu.” Tên cầm đầu này nhìn rất cao to, không phải là người dễ chọc.
Ánh mắt của gã ta khiến Vương Thanh Kỳ cảm thấy vô cùng khó thở, vả lại anh ta cũng không biết có phải anh hai đã xảy ra chuyện gì rồi không? Không lừa được Vương Thanh Hòa sao?
Nếu không thể đưa được người tới đây thì không phải Hạ Hữu Đức kia sẽ ăn tươi nuốt sống cả nhà bọn họ sao? Đám người này cũng không thể chờ ở đây mãi, phải làm sao bây giờ?
Vương Thanh Kỳ lòng nóng như lửa đốt, tuy rất sợ hãi nhưng vì ngày lành mà vẫn nén nỗi sợ giải thích: “Anh, anh trai à, chờ một chút đi, hẳn là anh tôi sắp đưa người tới rồi.”
“Được, bọn tao chờ.” Gã kia lại sang góc bên kia ngồi xuống.
Lúc này Vương Thanh Kỳ chỉ ngóng trông Vương Thanh Phú có thể đến sớm một chút.
Cả đám người cứ chờ tới giữa trưa, đám người trong nhà xưởng đã bắt đầu không kiên nhẫn thì Vương Thanh Phú cùng Vương Thanh Hòa mới xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ. Người ra ngoài thám thỉnh vừa nhác thấy bóng dáng của hai người đang đi tới thì lập tức vào trong báo cáo.
“Đại ca, người tới rồi! Em thấy là hai người cùng nhau tới, dáng vẻ không mấy cao to, hẳn là bọn họ.”
Vừa nghe có người tới, Vương Thanh Kỳ cũng kích động: “Chắc chắn là đúng rồi! Tướng tá bọn họ không cao to nhưng sức lực của Vương Thanh Hòa vô cùng lớn, có thể nói là hơn cả sức trâu bò, mấy người phải cẩn thận một chút, cứ theo kế hoạch ban đầu của chúng ta... phải vô cùng cẩn thận!”
Vương Thanh Kỳ cũng sợ đám người bất chấp lao ra, đến lúc đó tốt nhất là đừng để bị thương. Nếu xảy ra vấn đề, đám người này tìm bọn họ gây phiền toái thì phải làm sao?
“Phải cẩn thận, tụi mày đã nghe rõ chưa? Tuy chỉ có một người nhưng chuyện nên cẩn thận thì phải cẩn thận. Chúng ta có thể có được ngày hôm nay cũng là nhờ cẩn thận. Tụi mày núp cho kỹ, chờ người kia tới gần, lừa được người vào trong thì lập tức đánh cho một trận! Khiến anh ta thành thật một chút.”
Đám người này nghe tên cầm đầu nói xong thì lập tức chuẩn bị.
Vương Thanh Hòa và Vương Thanh Phú tới gần, chờ tới lúc bọn họ bước vào phạm vi nhà xưởng, Dư Thành chớp mắt ra hiệu cho Vương Thanh Hòa, ý là cứ yên tâm, anh ấy đã tới rồi.
Vương Thanh Hòa thấy Dư Thành thì cũng hoàn toàn thả lỏng.
Anh ngăn chặn tầm mắt của Vương Thanh Phú, không cho anh ta trông thấy.
Vương Thanh Phú đến gần nhà xưởng là chân bắt đầu run lên: “Anh cả, tới nơi rồi, anh đừng bảo em đi vào nhé? Em bán đứng bọn họ, còn tới muộn như vậy, bọn họ sẽ không tính sổ với em chứ?”
“Nếu chú không vào thì bây giờ tôi sẽ tính sổ với chú. Nói không chừng tôi sẽ lập tức báo án, cho mấy người vào tù chung với nhau.” Vương Thanh Hòa lạnh lùng uy hiếp.
Vương Thanh Phú khóc không ra nước mắt, cùng theo tới cưa. Vương Thanh Hòa yên lặng nhìn anh ta.
Vương Thanh Phú đành phải dựa theo ám hiệu mà bọn họ đã thương lượng từ trước mà hành động. Ám hiệu là gõ cửa sáu lần, hỏi một câu có người không? Sau khi nói xong thì sẽ đẩy Vương Thanh Hòa vào.
Vương Thanh Phú gõ cửa, run rẩy hỏi: “Có người không?”
Cửa nhà xưởng mau chóng lộ ra một khe hở đủ cho một người vào, Vương Thanh Hòa không chờ Vương Thanh Phú nói gì thì đã vung chân đá anh ta vào. Anh không tin đám người này không bố trí phòng bị.
Lúc Vương Thanh Phú bị đá vào thì bên trong lập tức truyền ra tiếng kêu thảm thiết.
“Đừng đánh, đừng đánh! Là người một nhà!” Vương Thanh Phú kêu khóc.
Đám người kia nghe vậy thì ngây ngẩn cả người, Vương Thanh Kỳ vừa thấy anh mình bị đánh thì lập tức đỡ người dậy: “Anh hai, sao lại là anh? Vương Thanh Hòa đâu?”
Anh ta vừa mới dứt lời thì Vương Thanh Hòa đã vào trong.
Đám người này cũng ngơ ngác, không ngờ thấy có người bị đánh mà Vương Thanh Hòa còn dám tiến vào.
“Mau đóng cửa!” Tên cầm đầu hô to, không đợi đám người này bước tới, Vương Thanh Hòa đã giữ cửa.
“Nhiều người như vậy? Thấy tôi đã muốn đóng cửa, mấy người muốn làm gì?” Vương Thanh Hòa dời mắt nhìn Vương Thanh Phú.
“Chú hai, cái này đâu có giống với đi xem chứng cứ mà chú nói.” Vương Thanh Hòa làm bộ nghi hoặc hỏi.
Vương Thanh Phú bị đánh sắp hôn mê, vừa nghe Vương Thanh Hòa diễn kịch như vậy thì lập tức bất tỉnh.
“Anh hai?” Vương Thanh Kỳ sợ hãi gọi anh ta.
“Mấy người có được việc không đó! Bảo mấy người đánh Vương Thanh Hòa mà mấy người đánh anh tôi làm gì? Mấy người thất thần cái gì, mau giải quyết anh ta? Kéo dài thời gian thì mọi người đều gặp nguy hiểm!” Vương Thanh Kỳ phẫn nộ nhắc nhở.
Những người này cũng ngờ kế hoạch bị phá hư, cuối cùng lại thành ra thế này.
“Nhanh, lên!” Đám người nghe lệnh thì lập tức như ong vỡ tổ lao vào người Vương Thanh Hòa.
“Có phải tôi nên được biết là tôi có ân oán gì với mấy người không?” Vương Thanh Hòa nói rất to, hơn nữa cửa đã hỏng, đám người mai phục xung quanh cũng có thể nghe thấy.
“Ân oán? Không có, chỉ là có người có ân oán với mày cho bọn tao tiền, chỉ đành xin lỗi mày thôi. Nếu mày xuống dưới kia rồi mà cảm thấy oan uổng thì đi tìm bọn họ đi. Bọn họ mướn bọn tao, bọn tao chỉ cầm tiền làm việc.” Gã ta nói xong thì muốn ra tay với Vương Thanh Hòa.
“Không được nhúc nhích! Cao Hạt Tử, có người báo án nói các anh có ý đồ hành hung, toàn bộ mọi người không được phép nhúc nhích.” Cả đám người mau chóng bị bao vây.
Người tên Cao Hạt Tử chính là thủ lĩnh của đám người này, sau khi phát hiện có mai phục thì gã ta lập tức thay đổi sắc mặt, quan sát xung quanh ý đồ đào tẩu nhưng bốn phía đều có người canh giữ. Những người còn lại không có gan to, vừa nghe có người báo án thì chân tay đã luống cuống. Chẳng bao lâu sau, đám người này ngay cả phản kháng cũng không kịp phản kháng, toàn bộ đều bị bắt.
“Mấy người, mấy người bắt tôi làm gì? Tôi không phải đồng bọn của chúng!” Vương Thanh Kỳ bị bắt thì vô cùng sợ hãi, giãy giụa hét to.
“Cậu là người mướn đám người Cao Hạt Tử đúng không? Cậu đi cùng chúng tôi một chuyến, cả người đang ngất xỉu này nữa.”
“Tôi không có, là Hạ Hữu Đức, là Hạ Hữu Đức sai tôi mướn bọn họ.”
Vương Thanh Kỳ tiếp tục ồn ào, nhưng trước tiên vẫn cứ bị bắt đi đã, những chuyện này chờ sau rồi nói.
Vương Thanh Hòa cũng phải đi cùng, dù sao anh cũng là người bị hại.
“Những người này cũng thật tàn nhẫn, bên cạnh cậu đều là đám người xấu xa như vậy sao?” Dư Thành không nhịn được mắng chửi.