“Cha yên tâm đi, sau này không có nữa, chuyện hôn sự của Hạ Vi đã định rồi, nếu Kỷ Phong kia được thì cứ theo ý đứa nhỏ thôi.”
Hạ Chí Phi xấu hổ giải thích.
“Quyết định rồi sao?” Hạ Toàn vừa lòng, phòng của ông ta cách khá xa phòng khách nên không nghe rõ bên ngoài nói gì.
Hạ Chí Phi gật đầu: “Định rồi.”
“Định rồi là tốt, con cẩn thận quá rồi, Kỷ Phong có gì không tốt chứ? Điều kiện nhà thằng bé không tệ, đối xử với Hạ Vi cũng không tồi, sao lại không được? Còn muốn cái gì nữa? Nếu con nhà người ta có tiền đồ thì có thể coi trọng Hạ Vi sao? Sau này hai đứa nhỏ chỉ cần lo được cho gia đình nhỏ của nó thì có gì mà không được? Con vì chuyện này mà khiến cả nhà lộn xộn thành cái dạng gì rồi.” Hạ Toàn liên tiếp nói ra chỗ tốt, tảng đá lớn trong lòng cũng rơi xuống.
Lúc trước Tuệ Tuệ tới cầu xin ông ta giúp đỡ khuyên nhủ, để Hạ Vi gả cho Kỷ Phong, Tuệ Tuệ rất ít cầu xin ông ta cái gì, nó là con của Hữu Đức, ông ta cũng nên giúp đỡ.
Hạ Chí Phi nghe xong cha nói vậy thì cũng không dám phản bác, khẽ gật đầu: “Cha nói đúng, con cũng nghĩ thông suốt rồi, chỉ cần Kỷ Phong không có khuyết điểm gì lớn, Hạ Vi lại muốn ở bên cạnh nó thì thôi cứ như vậy đi. Con cũng không muốn quản chuyện hôn nhân của nó nữa.”
Đứa xui xẻo này còn muốn đến hội phụ nữ tố cáo ông ta và Nghênh Nghênh, thật là nuôi uổng công.
Tới trước bàn cơm, Tề Nghênh Nghênh cũng gọi Hạ Vi xuống ăn tối.
Lúc Hạ Vi ra khỏi phòng, hốc mắt có chút đỏ lên. Cô ta và Hạ Tuệ Tuệ cùng đi ra, thoạt nhìn thân cận hơn trước kia nhiều, cứ như là chị em ruột.
Tề Nghênh Nghênh thấy một màn như vậy là lại cảm thấy khó thở, Vi Vi đang làm trò gì vậy? Tại sao quan hệ với Hạ Tuệ Tuệ lại tốt như vậy? Con cái nhà Hạ Hữu Đức đều xấu xa y hệt ông ta.
“Vi Vi, con...” Tề Nghênh Nghênh vừa xới cơm vừa muốn khuyên nhủ con gái, tại sao Kỷ Phong kia lại khiến nó yêu đến c.h.ế.t đi sống lại như vậy?
Bà ta còn chưa kịp nói xong thì Hạ Vi đã ngẩng đầu mỉm cười nhìn bà ta, nụ cười xán lạn đến mức khiến cho Tề Nghênh Nghênh sửng sốt.
Hạ Vi tràn đầy mong đợi với tương lai: “Cha, mẹ, cảm ơn hai người, sau này con và Kỷ Phong nhất định sẽ sống tốt. Con cũng sẽ sửa hết thói hư tật xấu, sẽ khiến hai người tự hào, không để hai người mất mặt nữa.”
Tề Nghênh Nghênh lập tức c.h.ế.t lặng, gả cho Kỷ Phong là đã đủ mất mặt rồi, nó còn muốn thế nào nữa?
“Được rồi, bà cũng đừng khuyên nó nữa, mau ăn cơm, sáng mai đến nhà Kỷ Phong nói chuyện.” Hạ Chí Phi không muốn nghe chuyện của con gái nữa, vội vàng giục vợ, Tề Nghênh Nghênh chỉ đành từ bỏ, quay sang hỏi con trai lớn: “Thanh Hòa, con ăn thử đồ ăn mẹ làm xem có ngon không?”
Tề Nghênh Nghênh ôn nhu nhìn Vương Thanh Hòa, lời nói lộ ra vẻ tiếc nuối: “Trước khi tìm được con, ngày nào mẹ cũng nằm mơ có thể làm cho con một bữa cơm ngon, muốn nghe con gọi một tiếng mẹ, nghĩ rằng nếu con ở bên cạnh cha mẹ thì tốt quá. Đứa nhỏ này đúng là mệnh khổ. Nếu không phải chú ba...”
“Nghênh Nghênh!” Hạ Chí Phi phát hiện vợ ông ta là kiểu người chỉ sợ thiên hạ không loạn.
“Sao? Tôi nói chuyện với con trai cũng không được?” Tề Nghênh Nghênh đỏ mắt hỏi ngược Hạ Chí Phi khiến ông ta không biết phải nói gì.
Ông ta hy vọng đứa nhỏ này không oán hận chú ba của nó, nhưng... đừng nói là đứa nhỏ, đến cả ông ta cũng oán. Nếu đó không phải là em ruột của ông ta thì ông ta sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu.
Trong lòng Vương Thanh Hòa không hề gợn sóng, cứ ngồi nhìn bọn họ diễn. Ngoài miệng thì ba hoa chích chòe, sự thật thì Hạ Hữu Đức vẫn tiêu d.a.o nhàn hạ, thậm chí hai đứa con của ông ta còn có thể ở lại nhà họ Hạ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Những người này có nói gì thì cũng sụp đổ trước hiện thực mà thôi. Nếu anh là một người mong chờ cha mẹ ruột thì hẳn sẽ rất thống khổ nhỉ?
“Thanh Hòa, con...” Hạ Chí Phi muốn giải thích cho em trai mình.
Vương Thanh Hòa cái gì cũng không nói, sau khi gắp đồ ăn mới mở miệng đáp lời: “Ngài nấu ăn rất ngon, trước kia chưa từng được ăn, sau này có thể ăn là được rồi.”
“Đúng đúng đúng.” Hạ Chí Phi liên tục gật đầu, sao đứa nhỏ này lại hiểu lòng người như vậy?
Tề Nghênh Nghênh có chút không cam lòng, đứa con trai này có bị hồ đồ hay không?
Nó phải nháo lên chứ, như vậy bà ta có thể thuận thế đuổi Hạ Tuệ Tuệ và Hạ Thiên ra ngoài, lúc đó không ai có thể nói gì. Kết quả nó lại không tranh không đoạt, nó không oán hận sao?
Sau khi kế hoạch thất bại, Tề Nghênh Nghênh buồn bực cúi đầu ăn cơm.
Ăn xong cơm chiều, Hạ Chí Phi muốn tiếp tục nghe con trai kể chuyện nhưng lại bị từ chối.
“Tôi và Tú Tú còn phải về nghỉ ngơi, sáng sớm mai còn phải đi làm. Chuyện này để hôm khác rồi nói.” Vương Thanh Hòa kiên quyết tỏ thái độ, vừa nói vừa dắt vợ đi ra ngoài.
“Vậy ngày mai thì sao? Ngày mai cũng trở về ăn cơm nhé.” Hạ Chí Phi vội hỏi.
Vương Thanh Hòa thoáng nhìn vợ, Bạch Tú Tú nghĩ đến ngày mai hẳn vẫn còn không ít trò hay nên cũng chớp mắt nhìn anh.
“Được, vậy ngày mai chúng tôi lại đến thăm ngài.”
Chờ hai người đi ra ngoài, khóe miệng của Hạ Chí Phi vẫn chưa rũ xuống. Đứa nhỏ này thật là lễ phép.
Hạ Minh vừa nhét xong cái màn thầu cuối cùng vào miệng nhìn người cha đang đứng ngơ ngác kia, lạnh lùng chọc ống phổi ông ta: “Cha, tới bây giờ anh cả vẫn chưa gọi ngài một tiếng cha đâu.”
Hạ Chí Phi không cười nổi nữa. Ông ta cẩn thận ngẫm lại, từ khi đứa con trai lớn này gặp lại ông ta hình như chưa từng gọi cha thật? Trong nháy mắt, tâm tình của Hạ Chí Phi lập tức rơi xuống đáy cốc.
Đứa nhỏ này rất ngoan, tính tình lại tốt, làm việc cũng nghiêm túc nỗ lực, dựa vào bản thân xây dựng gia đình, còn có hai đứa nhỏ, hai đứa bé kia cũng là cháu nội của ông ta, tại sao hôm nay lại không đưa hai đứa nó theo cùng?
“Cha, con thấy anh cả vẫn chưa tha thứ cho mấy người đâu. Nếu con là anh ấy thì con cũng không tha, ai bảo mấy người được voi đòi tiên?” Hạ Minh ăn hết màn thầu, nói hết những lời muốn nói rồi chạy mất.
“Mày đứng lại cho tao.”
Hạ Chí Phi tức giận bắt lấy Hạ Minh, muốn đánh một trận.
“Cho mày quản chuyện của tao! Hôm nay tao...”
“Cha, cha đâu thể không cho con nói thật? Vốn dĩ là như vậy mà, cha muốn che chở chú ba, còn quan tâm Hạ Thiên cùng Tuệ Tuệ, anh cả không thích mấy người cũng là bình thường thôi. Con không nói gì sai, cha không được đánh con.”
Hạ Minh giãy giụa chạy vào phòng.
Tề Nghênh Nghênh đang dọn bàn, nghe thấy con trai nói mấy lời này thì vô cùng vui vẻ, vẫn là Hạ Minh đáng tin cậy, nói đúng như vậy.
Hạ Chí Phi thật sự không vui nổi, Hạ Thiên đang chuẩn bị về phòng nghe vậy thì lập tức cảnh giác, không về phòng nữa mà ngồi xuống nói: “Bác, con biết con và Tuệ Tuệ làm ngài khó xử, con... là con không có tiền đồ, còn làm hại cả nhà. Cha con... con biết bác cả đều là vì con. Nếu không phải vì con thì sao bác cả lại để anh cả chịu tủi thân như vậy. Đó là con trai ruột của ngài.”
Hạ Thiên nói thế khiến cho Hạ Chí Phi vô cùng chua xót.
Mấy năm nay, ông ta nuôi dưỡng Hạ Thiên như con trai ruột, mấy năm trước đây hai đứa con trai ngu xuẩn trong nhà chẳng làm nên trò trống gì nên ông ta đã xem Hạ Thiên như con mình.