Triệu Thúy Hoa đứng xem náo nhiệt cũng không ngờ Lưu Tiểu Nga cũng biết tức giận, cô ta vô cùng kinh ngạc, cả Chu Kiều Kiều cũng không dám tin, ngay cả Lưu Tiểu Nga cũng dám lớn tiếng với cô ta?
“Tôi... mấy người nhìn tôi làm gì? Không phải là tôi đang lo chúng ta không mang được chút thịt nào về nhà sau? Vất vả lắm chúng ta mới có thể vào núi một chuyến, khi kỳ nghỉ kết thúc thì phải lên huyện lại rồi.” Lưu Tiểu Nga ậm à ậm ờ, giải thích nguyên nhân vì sao bản thân lại tức giận.
Chu Kiều Kiều nghe cô ta nói vậy thì chỉ càng thêm chướng mắt.
“Được rồi, chị dâu hai đang giải thích cái gì vậy? Đúng là phải tìm thử xem sao, những lần trước lên núi tôi vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng, thứ tôi cảm thấy hẳn là sẽ có cuối cùng đều không có.” Chu Kiều Kiều vừa nói vừa lần theo dấu chân hỗn độn tìm kiếm.
Nhắc tới chuyện này, Triệu Thúy Hoa lại nhớ ra cứ mỗi lần trực giác của Chu Kiều Kiều mắc sai lầm đều là do chị dâu cả nẫng tay trên của cô ta.
Lúc trước Chu Kiều Kiều hoàn toàn không chú ý tới chuyện này, chỉ là lần trước cô ta nhìn thấy chiếc rương ở dưới hồ, rõ ràng là một cái rương rất to, tại sau lúc tới tìm lại không thấy, chắc chắn là có người đoạt đi những thứ thuộc về cô ta!
Một đám người ở bên này tiếp tục đi tìm dê núi, cũng phải nói là vận may của Chu Kiều Kiều vẫn còn đó, bọn họ đi chưa được bao xa thì đã bắt gặp một con, chỉ kinh ngạc một lúc rồi đ.â.m c.h.ế.t nó ngay tại chỗ.
“Thím năm, đây là sự thật sao?” Sau khi Lưu Tiểu Nga nhìn thấy thì kích động không thôi.
Chu Kiều Kiều cũng rất vui vẻ, lúc này cô ta cũng không còn tâm trạng để đi tìm thứ tốt nữa, dù sao cũng có khả năng đã bị người khác cướp mất rồi, lần sau vào núi phải tìm người đáng tin đi cùng mới được.
Trần Phương không được, chị dâu tư này bình thường chẳng chịu làm gì, thấy chuyện khó khăn là tránh đi nhưng một chút lợi ích đều không muốn buông tha.
Chuyện lần này rất có thể là do chị ta nói với nhà mẹ đẻ tới đây nẫng tay trên.
“Chúng ta mang thứ này về thôn trước đi.” Chu Kiều Kiều tỏ vẻ kiêu ngạo, dù nói thế nào thì con dê núi này cũng là cô ta bắt được, lúc này địa vị của cô ta ở nhà họ Vương lại càng cao hơn.
Đám người bên đây lên đường về nhà thì bên kia Vương Thanh Hòa cũng đã về tới nơi.
Bọn họ vừa bước vào cửa thì bà Ngụy đã trông thấy, con rể còn khiêng một thứ gì đó mà phải dùng ba bộ quần áo để bọc lại, cách xa như vậy mà vẫn còn ngửi thấy mùi tanh, bà ấy lập tức hốt hoảng: “Làm sao vậy, là ai bị thương sao?” Bà Ngụy vô cùng lo lắng.
“Mẹ, chúng ta vào nhà rồi nói.” Bạch Tú Tú quan sát xung quanh không thấy hàng xóm nào ở đó thì cũng yên tâm hơn một chút, mau chóng kéo mẹ cô, mở cửa vào nhà.
Vừa vào tới nơi, Vương Thanh Hòa xốc mớ quần áo lên, bên trong là ba con dê núi đã chết, dọa bà Ngụy sợ đến mức nhảy dựng.
“Sao nhiều như vậy? Thật là may mắn quá, bình thường loài động vật này rất cảnh giác, bắt một con thì những con còn lại đều chạy hết, từng này con thật sự là rất nhiều!” Bà Ngụy cảm thấy không thể nào tin nổi, lúc này, Trần Tráng Thực cũng đặt con còn lại xuống.
“Mọi người đã đi đâu vậy?” Bà Ngụy sợ ngây người.
“Mẹ, chúng con về thôn đi săn. Hẳn là mẹ nhận ra hai người này, đây là...” Bạch Tú Tú vừa định giới thiệu thì bà Ngụy đã mỉm cười ngắt lời: “Sao có thể không quen được chứ? Đây là chính là đại đội trưởng của chúng ta và vợ ông ấy. Năm đó lúc mẹ rời đi, vẫn là đại đội trưởng đánh xe bò đưa mẹ tới nhà ga đó. Lần này trở về vẫn chưa có dịp đi thăm bọn họ.”
“Mẹ còn đang định về thôn một chuyến đây, không ngờ chưa kịp đi thì đại đội trưởng và vợ ông ấy lại đến cửa rồi. Đứa nhỏ này, cũng không thèm nói trước với mẹ một tiếng.” Bà Ngụy kích động nắm lấy tay Trần Kim Hoa.
“Em gái, lâu rồi không gặp, lúc trước Tú Tú còn nói với chị em đã giúp đỡ con bé không ít. Chị thật không biết phải làm thế nào để cảm ơn em, lúc trước chị không ở bên cạnh đứa nhỏ này, trong lòng có nhớ thương thì cũng không giúp gì được cho nó, không phải nói là khó chịu tới mức nào. Chỉ cần chị nghĩ đến chuyện đứa nhỏ này ở nhà họ Vương chịu tủi thân là lại cảm thấy như bị dày vò, cũng may là có em giúp đỡ.” Bà Ngụy không ngừng cảm ơn khiến Trần Kim Hoa có chút ngượng ngùng.
Đúng là ngay từ đầu bà ấy có giúp đỡ Tú Tú một chút nhưng Tú Tú tài giỏi như vậy, những ngày tháng về sau đều là Tú Tú giúp đỡ bà ấy. Công việc trong thôn thật sự không ít, đều là do con bé đỡ đần phụ bà ấy.
Nếu không có Tú Tú ở trong thôn thì một mình bà ấy thật sự không lo được nhiều việc như vậy.
Chỉ là bà Ngụy cảm ơn như thế, bà ấy cũng không tiện phản bác, chỉ có thể khách sáo cười ha ha: “Đều là giúp đỡ lẫn nhau thôi, đứa nhỏ này thông minh, cũng đã giúp em rất nhiều. Chị à, nhiều năm không gặp mà trông chị vẫn trẻ như vậy, thật đúng là khiến cho người ta hâm mộ. Lần này chị về đây có đi nữa không? Hai đứa nhỏ Tú Tú cùng Thanh Hòa đều là những đứa trẻ ngoan, khiến người ta đau lòng thay bọn chúng. Có chị chăm sóc cũng là phúc khí của hai đứa, cuộc sống có thể tốt hơn trước kia nhiều. Chị không biết đó chứ...”
Trần Kim Hoa vừa rà trúng đài là bắt đầu nhắc tới chuyện lúc trước nhà họ Vương muốn bắt cóc Bạch Tú Tú và hai đứa nhỏ. Mỗi lần bà Ngụy nghe lại chuyện này là lại tức đến mức muốn mắng người.
Lần này cũng không ngoại lệ, trong tích tắc, hai người phụ nữ như tìm được tri âm.
“Em gái, chúng ta vào phòng nói đi. Tú Tú à, con mau đi rửa mấy quả táo đi, đúng rồi, hai đứa nhỏ còn chơi ngoài sân đấy, con trông chừng bọn nó nhé, mẹ và thím Trần của con trò chuyện một lúc.” Bà Ngụy nói xong thì kéo Trần Kim Hoa vào phòng ngủ phía tây nói chuyện.
“Vợ à, để đó anh rửa cho.” Vương Thanh Hòa thấy vợ muốn đi rửa trái cây thì bước tới muốn giúp đỡ, lúc này nước lạnh như vậy, cô vốn đã yếu ớt...
“Không cần, anh đi chia thịt dê đi, để em rửa cho, rửa xong lại ra chơi với hai đứa nhỏ. Bọn chúng còn nhỏ như vậy, vào nhà sẽ bị dọa mất.” Bạch Tú Tú nói xong thì bắt đầu làm việc.
Tốc độ của cô rất nhanh khiến cho Vương Thanh Hòa không có cơ hội nhúng tay vào, chỉ có thể thành thật đi chia thịt dê.
Anh xử lý thứ này xem như là ngựa quen đường cũ, chỉ một lúc đã phân chia xong xuôi, thậm chí cả phần da cũng đã được xử lý xong.
Sau đó anh lại tìm một cái bao tải thật to, giặt sạch rồi cho thịt vào bên trong.
“Nhiều quá, đủ, đủ rồi.” Trần Tráng Thực mới rồi còn không để ý lắm, lúc nhìn lại thì đã thấy số thịt trong bao gần bằng hai con dê núi.
“Chú Trần, chúng ta cùng nhau lên núi chính là vì muốn đi săn, con mồi săn được cũng phải cùng chia chứ. Nếu chú không lấy một nửa thì trong lòng cháu cũng không yên, Tú Tú cũng sẽ la cháu.” Vương Thanh Hòa tỏ thái độ vô cùng kiên quyết, mãi đến khi thịt hai con dê núi đã được cho vào bao thì anh mới dừng lại.
“Chú Trần, hai người ở lại đây ăn cơm trưa đi.” Vương Thanh Hòa vừa nói vừa thu dọn số thịt còn lại.
Trần Tráng Thực lại muốn về nhà, dù sao đã nhặt được món hời lớn như vậy, bây giờ ở lại nhà người ta ăn cơm thì thật sự không ổn lắm.