“Tao... Không phải chú ba mày đã vào tù rồi sao? Mày còn muốn thế nào nữa hả?”
Trả lời Hạ Chí Phi chính là tiếng cửa đóng lại.
Hạ Chí Phi sững sờ ngay tại chỗ, vừa chột dạ, vừa áy náy, cuối cùng lại trực tiếp biến thành tức giận!
Giận đến đau cả ngực, ông ta bụm ngực, lời xin lỗi còn chưa kịp nói ra đều bị ông ta nuốt ngược vào trong.
“Anh cả, anh chị chờ em với, em đưa anh chị về.” Hạ Minh đứng lên đuổi theo.
“Hạ Minh! Sau này nó không phải anh cả con nữa!” Hạ Chí Phi chỉ cảm thấy toàn bộ mặt mũi của mình đều bị mất sạch hết rồi, nổi giận đùng đùng quát to với con trai út.
Ông ta đã quên mất tính toán lúc đầu rằng cho dù ông ta không thể nào hàn gắn lại mối quan hệ với Vương Thanh Hòa thì ít nhất cũng phải làm mấy đứa con nhỏ hoàn thuận vui vẻ với nhau của ông ta.
Hiện tại ý tưởng này đã bị ông ta nhai nuốt ăn sạch luôn rồi.
Hạ Minh nghe thế chỉ thiếu điều trợn trắng mắt: “Cha, nếu cha bị điên thì mau đi chữa đi, cha là cha, con là con. Anh cả chị cả không nhận cha mẹ, nhưng bọn họ nhận con.”
“Mày! Mày cút đi, cút đi rồi cũng đừng quay về nữa.” Hạ Chí Phi tiếp tục rống giận.
“Hạ Chí Phi, ông điên rồi hả? Con trai cả đã bị ông chọc tức bỏ đi rồi, bây giờ đến cả Hạ Minh ông cũng không nhận? Không bằng ông đuổi hết mẹ con chúng tôi đi, sau đó sống chung với cả gia đình em trai ông luôn cho rồi.”
Tề Nghênh Nghênh vốn dĩ nghĩ con trai cả có ở lại hay không cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến bà ta, dù sao thì bà ta đã biết con trai còn sống, hiện tại cũng không thân thiết với con trai cả.
Chỉ cần còn sống là được rồi.
Còn chuyện trông chờ vào con trai cả báo hiểu đó hả? Chờ bà ta già rồi lại tính.
Nhưng mà đuổi Hạ Minh đi thì không được.
“Chuyện của Hạ Hữu Đức vốn dĩ là lỗi của ông ta. Đến bây giờ chúng ta còn phải xử lý đống chuyện phiền phức mà ông ta để lại nữa.” Tề Nghênh Nghênh rất muốn úp tô cơm lên đầu Hạ Chí Phi.
Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú hoàn toàn không có ý định quay đầu thưởng thức trò hề của nhà họ Hạ.
Mãi đến khi Hạ Minh chạy theo ra ngoài, Vương Thanh Hòa mới dừng lại vì cậu ta: “Sao nào? Không sợ anh trả thù luôn cả em à?”
“Anh cả, anh không phải là loại người như thế, cha quá hồ đồ. Đây vốn dĩ là lỗi của chú ba, vậy mà còn trách lỗi ngược lại anh. Anh cả, anh làm đúng lắm.” Mắt Hạ Minh rất sáng, tuy rằng cha rất giận, nhưng dáng vẻ anh cả đứng ra làm chủ cho mình lại chẳng đáng ghét chút nào.
“Chuyện anh và chị cả em đã hứa với cậu sẽ không thay đổi. Bên ngoài lạnh lắm, em đi về trước đi.” Vương Thanh Hòa biết cậu ta rất bất an, sợ chuyện đã hứa lúc trước thay đổi, cho nên anh cam đoan lại lần nữa với cậu ta.
“Vậy em đi về trước, cái thằng Hạ Thiên kia... Em sẽ không tha cho nó đâu. Anh cả yên tâm đi, nếu trong nhà có nói cái gì về anh chị, em chắc chắn sẽ nói cho anh chị nghe ngay.”
Hạ Minh nói xong lập tức đi về.
“Chúng ta đi về thôi.” Bạch Tú Tú nói, cũng nhìn về phía chồng mình, phát hiện lúc này anh thật sự rất nhẹ nhàng.
Có lẽ là vì cuối cùng cũng đã chặt đứt hoàn toàn các mối quan hệ với gia đình hỗn loạn kia nhỉ?
“Ừ, anh đưa em về nhà trước, sau đó lại đến nhà thầy.”
Hai người nắm tay ra khỏi đại viện.
Nhà họ Hạ, Tề Nghênh Nghênh giận đến phát điên, bà ta mắng chửi một trận cũng làm Hạ Chí Phi bình tĩnh lại không ít.
Ông ta lại ngẫm lại những lời mình mới nói, thật sự rất muốn cho mình một bạt tai.
“Chuyện này... Lúc nãy tôi sốt ruột quá. Tôi nghĩ Hữu Đức cũng đã vào tù rồi, không cần thiết phải bỏ đá xuống giếng nữa. Với lại thằng bé Thanh Hòa này chẳng biết điều gì cả. Rõ ràng ngay từ đầu chúng ta đã thương lượng quyết định xong hết rồi, vậy mà nó lại còn có suy nghĩ khác. Cho dù có không tốt thế nào thì đó cũng là chú ba của nó mà! Còn nữa, nó có biết tôn trọng chúng ta không? Tôi là cha, chuyện này tôi đã quyết định rồi, sao nó còn dám có suy nghĩ khác nữa chứ?”Hạ Chí Phi càng nói càng giận.
Hạ Minh vừa mới đi vào nhà vừa nghe được câu này, lại cạn lời.
“Cha, nếu anh cả không có một chút mưu mô thì sao anh ấy còn sống đến tỉnh thành được chứ? Con cảm thấy cha điên thật rồi, anh cả vốn dĩ đã không muốn nhận cha rồi. bây giờ lại càng tốt, cha cũng không cần nghĩ làm thế nào để anh cả thân thiết với cha nữa.”
Hạ Minh nói xong, lập tức trưng ra vẻ mặt lạnh nhạt vô tay cho bọn họ.
“Cái thằng ranh con xui xẻo này!”
Hạ Chí Phi nhìn khắp nhà, tìm đồ để đánh cậu ta.
“Được rồi! Bây giờ đã thế này rồi, ông giận thì có tác dụng gì chứ? Ông có giỏi thì đi mà nói trước mặt nó đó? Ông mau nguôi giận đi, đừng có mà con cái và vợ Hạ Hữu Đức chưa giận, ông đã bị tức c.h.ế.t trước rồi. Với lại lúc đó tôi đã không đồng ý tha cho Hạ Hữu Đức rồi, là ông cứ nằng nặc muốn tha thứ cho ông ta. Bây giờ thành ra thế này, ông còn trách con trai nữa à?”
Tề Nghênh Nghênh nói xong, lại nhìn về phía cả gia đình nhà Hạ Thiên.
Hạ Thiên cũng rất khiếp sợ, trong lòng mừng như điên.
Không ngờ rằng Vương Thanh Hòa lại kiêu ngạo như thế. Sau này bác cả không thèm để ý đến Vương Thanh Hòa nữa, vậy trong cái nhà này, ngoại trừ anh ta ra, bác cả còn sẽ vừa ý người nào nữa chứ?
Hôm nay là một ngày quá tốt đẹp!
Lúc Tề Nghênh Nghênh quay sang nhìn về phía mình, Hạ Thiên lập tức lộ ra vẻ mặt vô cùng bi thương, trực tiếp rơi nước mắt: “Bác cả, chuyện này thật sự là lỗi của cha cháu. Không thể trách anh cả được, nếu cháu là anh cả, cháu cũng không thể nào tha thứ một cách dễ dàng. Bác đừng giận, hiện tại anh cả cũng chỉ là tức giận mà thôi. Có lẽ mấy năm sau anh ấy suy nghĩ thông suốt, sẽ biết rõ nỗi khổ tâm của bác.”
Hạ Chí Phi vô cùng cảm động, Tiểu Thiên càng ngày càng săn sóc.
Nếu như Vương Thanh Hòa có thể thấu hiểu lòng người được một nửa Hạ Thiên, lúc nãy ông ta còn có thể giận như thế sao? Với lại con trai thậm chí còn không cho ông ta cơ hội giải thích nào nữa chứ.
Thằng bé kia chỉ biết nghĩ đến vẻ tủi thân của mình, tại sao lại không nghĩ đến người làm cha là ông ta chứ?
Hạ Hữu Đức chính là em trai ruột của ông ta, giữa em trai và con trai, ông ta đương nhiên chỉ có thể lựa chọn giúp đỡ kẻ yếu. Hạ Hữu Đức khổ biết bao nhiêu? Vương Thanh Hòa làm con ông ta đã rất may mắn rồi.
Hiện tại Vương Thanh Hòa có nhà, có vợ, con trai con gái cũng có đủ, còn có công việc.
Mọi chuyện đều đã yên ổn rồi, lại còn có một người thầy tốt nữa.
Tương lai sau này sẽ vô cùng xán lạn.
Gia đình Hạ Hữu Đức thì như thế nào?
Vì Vương Thanh Hòa, ông ta đã không thèm lo cho Hạ Hữu Đức nữa, hiện tại người ta cũng đã vào tù rồi, gia đình cũng tan vỡ rồi.
Sao lại không thể thông cảm cho ông ta một chút chứ?
Ông ta là cha, nhưng cũng là một người anh trai.
Với lại ông ta còn là con trai của người khác.
Ông ta làm chủ gia đình, có biết bao nhiêu khó khăn chứ?
“Bác cả, chúng cháu về nhà trước. Ngày mai cháu sẽ xử lý xong chuyện cắt đứt quan hệ với cha, sau đó lại đến thăm bác. Hôm nay cháu đến đây là để xin lỗi. Còn chuyện anh cả thì bác cứ yên tâm đi, cháu sẽ giải thích giúp bác. Cháu đoán có lẽ là anh cả thấy bác đối xử tốt với cháu cho nên mới như thế. Cháu sẽ giải quyết hiểu lầm giữa hai cha con bác.”
Hạ Thiên có vẻ vô cùng săn sóc chu đáo.
“Được rồi, cháu đo về trước đi, cứ yên tâm, sau này chúng ta vẫn cứ là người một nhà. Cha, cha cũng đừng đi theo bọn họ về nhà nữa. Cha cứ ở trong nhà đi, trời tối thế này...” Hạ Chí Phi lại tha thứ cho Hạ Toàn lần nữa.
Hạ Toàn thật sự không thể nào vui nổi, nhưng mà ở chỗ này cũng tốt hơn ở nhà Hạ Hữu Đức.
Ông ta gật đầu đồng ý, trong lòng vẫn còn nhớ thương con trai út.
Tội càng thêm tôi, sau này Hạ Hữu Đức phải làm thế nào bây giờ.
Nhưng mà Tiểu Thiên đúng là giỏi thật đó, mới chỉ trong chốc lát mà bác cả của anh ta đã thay đổi ý kiến rồi.
Tề Nghênh Nghênh chỉ cảm thấy rất không đúng, hình như gia đình bà ta đã lại quay về điểm xuất phát rồi đúng không?