Bọn nó không có khả năng sẽ vào huyện chứ?
Dù sao, bọn nó cũng không có việc làm.
Triệu Quế Phân hết sức sốt ruột.
Bạch Tú Tú nhận quả trứng gà, không trả lời bà ta, mà quay đầu nói chuyện phiếm với Trần Kim Hoa: "Thím Kim Hoa, không phải chúng ta còn chuyện phải làm hay sao?"
"A đúng rồi." Trần Kim Hoa thoáng cái đã hiểu ý Bạch Tú Tú, lạnh mặt nói chuyện với Triệu Quế Phân: "Chúng tôi còn chuyện phải làm. Bà có gì muốn hỏi, chờ lát nữa rảnh rỗi rồi hỏi."
Nói xong, dẫn người về đại đội.
Triệu Quế Phân choáng váng, sao trứng gà cũng đã cho rồi, mà không hỏi được bất cứ chuyện gì?
Triệu Quế Phân xám xịt trở về nhà.
Vương Thủ Thành nhìn thấy vợ mình trở về với dáng vẻ như này, nhíu mày: "Bà sao vậy?"
"Đừng nói nữa, Bạch Tú Tú này là một kẻ vô ơn, tôi đã mất năm quả trứng gà nhưng lại không hỏi ra được chuyện gì."
Triệu Quế Phân kể lại chuyện vừa rồi cho chồng mình nghe.
Vương Thủ Thành cũng phiền lòng, hai vợ chồng thằng cả rõ ràng đang trở mặt với bọn họ.
Về sau nếu bọn nó có tiền đồ?
Không được, bọn nó cũng không thể có tiền đồ.
"Dù sao bề ngoài chúng ta cũng làm rồi, hai ngày này những người đó chẳng phải sẽ ra tay sao? Chờ bọn họ ra tay xong, cho dù là Bạch Tú Tú hay hai đứa nhỏ xui xẻo, chỉ cần chúng ta thành công thì cũng không tin là không lấy được tiền ở chỗ thằng cả.
Thằng cả hận không thể đội vợ lên cúng bái kia, còn không phải để chúng ta tùy tiện đưa ra yêu cầu hay sao?"
Vương Thủ Thành nhịn xuống lửa giận.
Triệu Quế Phân nghĩ một chút, cũng đúng.
Vợ thằng cả dáng dấp không tệ, tốt nhất trực tiếp bán đi, để cho nó không thể quay về.
Hai đứa oắt con này, bọn họ sớm muộn gì cũng có thể tìm ra.
Bên ngoài phòng lớn, Triệu Thúy Hoa gần như là dính sát lên bức tường phòng lớn nghe hai vợ chồng già thương lượng, nhưng cũng không nghe được quá rõ ràng.
Chỉ có thể nghe ra đại khái ý tứ, khiến cho cô ta cảm thấy toàn thân phát lạnh.
Cả nhà này tính toán không thành, về sau còn chưa biết sẽ điên thành như thế nào đây?
Chờ cô ta tiết kiệm được đủ tiền, mua cho chồng một công việc, nói cái gì cũng phải tách ra.
Tuyệt đối không thể để cho cái nhà này làm liên luỵ.
Đại đội giúp đỡ Tiêu Hồng tạm thời bố trí một chỗ đặt chân, cách đại đội không xa, cũng thuận tiện săn sóc cô ấy.
Trần Kim Hoa và Bạch Tú Tú thương lượng hai ngày này sẽ đả thông tư tưởng cho bà Quý.
Trời tối, Vương Thanh Hoà dựa theo thời gian đã hẹn với vợ đến đón người.
Trần Kim Hoa nhìn xuyên qua cửa sổ bên trong đại đội, trong lòng có hơi lo lắng.
Cũng không biết những người đó rốt cuộc sẽ ra tay vào ngày nào.
Nếu như dựa theo suy đoán của bọn họ, chắc sẽ là ba ngày sau, Vương Thanh Hoà không tới đón người, bọn họ sẽ ra tay.
Có điều nếu như bọn họ sốt ruột, cũng có thể làm trước thời hạn.
Cho nên thật sự khiến người ta lo lắng.
Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hoà cùng trở về nhà, lúc này Tiểu Trương đã bế hai đứa nhỏ chờ ở cửa.
Tiểu Trương nhìn thấy bọn họ, giống như là nhìn thấy người thân.
"Anh Vương, chị dâu."
Vương Thanh Hoà bế bọn nhỏ, Bạch Tú Tú đi mở cửa.
Cả nhà vào phòng, Tiểu Trương cũng vào theo.
"Anh Vương, chuyện anh bảo em giúp, em nhờ anh trai em làm, rất nhanh đã có tin tức rồi, anh đừng lo lắng."
"Cảm ơn." Vương Thanh Hoà cảm kích nói cám ơn với Tiểu Trương, hai đứa nhỏ cả ngày không gặp cha mẹ, lúc này đang ở trong lòng Vương Thanh Hoà, cũng không đi chơi nữa.
Bạch Tú Tú rót cho Tiểu Trương một chén nước chè: "Tiểu Trương, hôm nay hai đứa này không gây phiền cho cậu chứ?"
“Không có, không có.” Nhắc tới hai đứa nhỏ, gương mặt Tiểu Trương tràn ngập ý cười.
“Minh Minh và Nguyệt Nguyệt đều rất ngoan ngoãn, mấy ngày nay em cũng không có việc gì làm, hai đứa nhỏ theo em cũng không khóc không nháo, cũng tiện mà.”
Tiểu Trương nhìn hai đứa bé, trong lòng vô cùng hâm mộ, sau này anh ấy kết hôn, nếu có được mấy đứa con ngoan ngoãn như vậy thì tốt quá.
Nhưng mà bây giờ anh ấy muốn tìm một người vợ cũng không dễ dàng gì, nhà tầm thường thì anh ấy chướng mắt, nhà trong sạch thì lại cảm thấy anh ấy không có một công việc đàng hoàng.
Dù sao việc kinh doanh chợ đen không phải là chuyện có thể nói ra ngoài, cho nên dù người ta có biết anh ấy có chút tiền thì cũng sẽ không cảm thấy anh ấy là người đáng tin cậy, cũng không nguyện ý giới thiệu con cái nhà họ cho anh ấy.
“Vậy phải phiền cậu trông chừng Minh Minh và Nguyệt Nguyệt thêm mấy ngày, chờ xong chuyện này thì tôi sẽ đón hai đứa nhỏ về. Chuyện lần này...”
Vương Thanh Hòa cau mày.
“Anh Vương, anh tuyệt đối đừng khách sáo với em. Hai người chúng ta cũng đừng phân chia quá rạch ròi, sau này nếu em cần anh giúp đỡ thì chắc chắn sẽ mở miệng nhờ.”
Tiểu Trương vừa thấy Vương Thanh Hòa chuẩn bị nói cảm ơn thì mau chóng lên tiếng ngăn cản.
Anh ấy uống hết ly nước đường rồi nói: “Anh Vương, chị dâu, em còn phải đi làm việc cho anh Dư, sáng mai anh Vương cứ đưa hai đứa nhỏ tới chỗ em là được.”
Anh ấy vừa nói xong đã chạy mất.
Vương Thanh Hòa buông hai đứa nhỏ ra, chuẩn bị làm cơm chiều.
“Thanh Hòa, lần này Tiểu Trương đã giúp đỡ chúng ta một ân huệ lớn.” Bạch Tú Tú gấp xong quần áo thì tới ngồi bên cạnh chồng mình.
Thật ra Vương Thanh Hòa cũng không cảm thấy có gì khó khăn, anh hiểu ý của Tiểu Trương.
“Không sao đâu, sau này anh giúp Tiểu Trương làm những chuyện mà cậu ấy muốn nhờ anh làm là được. Em đừng sợ, có anh ở đây mà.”
Vương Thanh Hòa an ủi cô vợ nhà mình.
Bạch Tú Tú càng lo lắng: “Có khi nào sẽ gặp nguy hiểm không?”
“Không đâu, chuyện lần này có lẽ bọn họ... sẽ được lợi.” Vương Thanh Hòa nghĩ đến toan tính của mình rồi lại nhìn Tú Tú, đưa tay ôm lấy cô: “Sau này anh sẽ không khiến em phải lo lắng như vậy nữa.”
“Nói mấy chuyện này làm gì? Mau nấu cơm đi, em đói bụng rồi.”
Bạch Tú Tú cười thúc giục anh.
Nhà họ Vương, cả nhà ăn cơm xong xuôi thì lại phân chia số tiền mà Chu Kiều Kiều mang về.
Chu Kiều Kiều nhìn cả gia đình này, trong lòng lại buồn bực, cộng thêm cả chuyện anh Hồ thông báo cho cô ta, cô ta càng cảm thấy phiền hơn.
“Cha mẹ, chuyện nhà anh cả chuyển nhà con có nhờ anh Hồ giúp đỡ hỏi thăm. Cũng may một anh ấy có một vị thân thích, người nhà người đó trông thấy nhà anh cả chuyển nhà. Bọn họ đã dọn lên huyện rồi, còn lén cầm tiền bồi thường chúng ta đưa đi mua nhà trên huyện, hẳn là cũng đã mua một vị trí công tác? Bằng không trong huyện không có đơn vị công tác nào tiếp nhận, bọn họ cũng không thể ở đó quá lâu.”
Chu Kiều Kiều gần như là không thể khống chế được sự điên cuồng của bản thân, cố gắng nén cơn giận nói ra chuyện này.
Vừa nghe đến đây, Triệu Quế Phân là người đầu tiên xù lông: “Gì? Sao bọn nó dám? Vậy bọn nó có còn tiền không? Nếu không có tiền thì chúng ta...”
Triệu Quế Phân vốn muốn nói nếu không có tiền thì bắt người cũng vô dụng nhưng bà ta mau chóng nhận ra đây là chuyện không thể nói ra ngoài nên lập tức câm miệng.
Chu Kiều Kiều biết kế hoạch của hai ông bà già này, đây cũng là lý do vì sao cô ta nói ra chuyện này.
Bọn họ không có tiền thì sau khi bắt được người thì sẽ đòi cả tiền lẫn người.
Tiền tới tay thì sẽ bán người đi ngay lập tức.
Quan trọng nhất là nếu bọn họ có công việc thì cô ta cũng có thể thuận lợi tiếp nhận, căn nhà kia cô ta và Vương Thanh Kỳ cũng sẽ vào ở.