“Không được đi.” Hạ Vi mạnh mẽ túm c.h.ặ.t t.a.y Kỷ Phong. Cô ta bướng bỉnh trừng mắt nhìn cha mẹ: “Cha, mẹ, con chỉ thích anh ấy, đời này ngoài anh ấy ra con sẽ không gả cho ai hết.”
“Mày!”
“Kỷ Phong, mau đi đi.” Hạ Tuệ Tuệ thúc giục Kỷ Phong cút đi, nếu không Hạ Vi cùng anh ta bỏ nhà ra đi thì hỏng chuyện. Cô ta rất hiểu tính tình của Kỷ Phong, nếu Hạ Vi thật sự không màng tất cả để yêu anh ta, nói không chừng anh ta sẽ bị cảm động, đến lúc đó kế hoạch của cô ta sẽ xôi hỏng bỏng không.
Kỷ Phong bị Hạ Tuệ Tuệ thúc giục, tuy không muốn rời đi như vậy nhưng vẫn nghe lời Hạ Tuệ Tuệ. Hành động của hai người này lọt vào mắt Bạch Tú Tú đang ngồi ăn dưa, thấy thế nào cũng không thích hợp. Hạ Vi này không biết gì sao? Chuyện rõ ràng như vậy mà không nhận ra à? Còn cả người nhà họ Hạ, mù hết rồi sao? Bạch Tú Tú vô cùng khiếp sợ.
Kỷ Phong hất tay Hạ Vi, ra vẻ áy náy: “Vi Vi, anh đi trước. Em đừng xúc động, anh không muốn hủy hoại em đâu.” Anh ta nói xong thì mau chóng rời đi, Hạ Vi còn cảm thấy cảm động.
Bạch Tú Tú c.h.ế.t lặng, đây đâu phải là không muốn hủy hoại Hạ Vi? Rõ ràng là đang nghe lời Hạ Tuệ Tuệ mà? Tề Nghênh Nghênh chỉ cảm thấy trong đầu con gái có một kẻ không có tiền đồ như Kỷ Phong, xem như hết thuốc chữa, thậm chí còn không nhìn ra giữa Hạ Tuệ Tuệ và Kỷ Phong có chuyện mờ ám.
Chờ người đi rồi, Hạ Chí Phi chỉ vào con gái mắng: “Bây giờ mày xin lỗi chị dâu mày ngay.”
Kỷ Phong vừa đi thì Hạ Vi đã tìm về một chút lý trí, cô ta xấu hổ xin lỗi Hứa Niệm Đệ: “Chị dâu, xin lỗi, em...”
“Không sao, đều là người một nhà.” Hứa Niệm Đệ nhận được lợi ích nên cũng không làm khó làm dễ.
“Vi Vi, sau này hai ta cùng nhau chăm sóc chị dâu.” Hạ Tuệ Tuệ cũng mò tới.
Tề Nghênh Nghênh rất muốn mắng một câu, chăm sóc vợ của Hạ Thành là chuyện của một mình Hạ Tuệ Tuệ, dựa vào đâu mà lôi cả Vi Vi vào? Nhưng nếu bây giờ bà ta nói như vậy có lẽ sẽ khiến Hạ Thành cảm thấy không thoải mái nên chỉ đành cắn môi không nói gì.
“Nghênh Nghênh, mau đi nấu cơm đi, hai ngày nay nhà ta chẳng có lấy một bữa ăn đàng hoàng.” Hạ Chí Phi vẫn còn đang nhớ thương chuyện ăn một bữa cơm với vợ chồng con cả.
Trên thực tế, dựa theo phân công của ông ta thì hôm nay là ngày Hạ Vi và Hạ Minh nấu cơm nhưng hai vợ chồng thằng cả về đây, tay nghề của Hạ Vi cùng Hạ Minh lại kém, ông ta không muốn làm đứa con trai cả này thất vọng.
Nấu cơm...
Tề Nghênh Nghênh lập tức liếc nhìn Bạch Tú Tú nhưng bà ta còn chưa kịp mở miệng thì Vương Thanh Hòa đã che vợ ở phía sau, dứt khoát nói: “Đừng nhìn Tú Tú, cô ấy không biết làm, cũng không cần học.”
Tề Nghênh Nghênh:...
Bà ta còn chưa nói cái gì cơ mà!
Tề Nghênh Nghênh tức giận gọi con gái và đứa con trai thứ hai đang trốn trong góc kia: “Hạ Vi, Hạ Minh, hai người các con vào bếp phụ mẹ.”
Hôm nay Hạ Vi phạm sai lầm, bây giờ bình tĩnh lại cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi. Nếu cha thật sự tức giận đến mức đuổi cô ta ra ngoài thì cô ta làm sao mà sống được? Cô ta mặt mày xám xịt theo vào phòng bếp, Hạ Minh đói bụng tới mức không muốn làm gì vô cùng khó chịu. Tại sao cậu ta cũng phải đi vậy? Tại sao không phải là anh hai? Hạ Minh vừa định hỏi thì đã thấy Hạ Thành đỡ vợ đứng lên: “Cha, con đưa vợ con về phòng nghỉ ngơi trước.”
“Được, nếu vẫn cảm thấy không thoải mái thì đến bệnh viện khám thử xem sao.” Hai ngày nay thái độ của Hạ Chí Phi dành cho đứa con trai này cũng khá hơn rất nhiều.
Tuy thằng hai là đứa chẳng có tiền đồ gì, ham ăn biếng làm nhưng tốt xấu cũng là một người có trách nhiệm, biết che chở cho vợ, cũng biết tha thứ cho em trai em gái, lòng dạ thật sự không tệ.
Hạ Thành đỡ vợ lên phòng, Hạ Minh cũng không còn ai để hỏi, hỏi gì được nữa chứ, ai bảo nhà anh hai là người bị hại? Còn anh cả và chị dâu cả sao... rõ ràng hai người này sẽ không chịu làm việc. Hạ Minh ủ rũ cụp đuôi đi phòng bếp.
Hạ Chí Phi nhìn con trai và con dâu cả, hòa khí mời bọn họ ngồi xuống: “Lại đây ngồi xuống nói chuyện, Thanh Hòa, lúc trước con nói với cha con muốn học trung y, cha đã nhờ người hỏi cho con rồi. Chờ có tin tốt cha sẽ báo cho con. Cha thật không ngờ trong hoàn cảnh gian khổ như vậy mà con còn có thể nỗ lực học tập, thậm chí là học cả trung y, thôn các con... con có nguyện ý kể cho cha nghe không? Cha cảm thấy rất tò mò về cuộc sống của con trước đây.”
Hạ Chí Phi vô cùng hài lòng về đứa con trai cả này, bởi vì vừa ý nên mới muốn tìm hiểu thêm nhiều một chút, như vậy mới có thể bồi đắp tình cảm.
Vương Thanh Hòa cũng cần Hạ Chí Phi hài lòng với anh, cả nhà này hy vọng vào anh thì anh mới có thể nhặt thêm càng nhiều chỗ tốt. Anh bắt đầu chọn lựa những chuyện mà anh cảm thấy có lợi với mình rồi kể cho ông ta nghe.
Trong phòng bếp, Hạ Minh dán tai lên cửa, muốn nghe xem người trong phòng khách đang nói chuyện gì. Thấy cậu ta như vậy, Tề Nghênh Nghênh nhíu mày hỏi: “Con đang làm gì đó? Mau rửa sạch mấy thứ này đi, đã là mùa đông rồi, con còn muốn để Vi Vi rửa rau sao? Lỡ con bé rét đến bệnh thì sao?”
“Mẹ, con thấy là nó bị mẹ chiều hư rồi cho nên cái gì cũng dám làm. Đến một thai phụ như chị dâu hai mà nó còn dám ra tay đánh người, sau này nó còn biết trời cao đất dày gì nữa?” Hạ Minh nghĩ đến chuyện sau này cậu ta cũng phải cưới vợ, Manh Manh thiện lương như vậy, sao có thể chịu được việc Hạ Vi đánh đập? Cậu ta lại không được yêu thương như anh hai, cuộc sống của hai người họ sẽ như thế nào?
Hạ Minh đã bắt đầu nghĩ đến việc sau này phải làm sao mới che chở được vợ mình, không để vợ mình trở thành một quả hồng mềm.
Hạ Vi không biết cậu ta đang nghĩ gì nhưng nhìn vẻ mặt thì biết ắt chẳng phải chuyện hay ho, cô ta lập tức dẫm mạnh vào chân đối phương.
“Đau c.h.ế.t đi được, em làm cái gì đó?” Hạ Minh đau đến mức nhảy lên.
“Chẳng làm gì cả, anh bớt nói bậy đi. Hôm nay em...” Hạ Vi nhíu mày, cô ta muốn nói là hôm nay cô ta căn bản không muốn động thủ, là vì chị dâu hai bị Kỷ Phong dọa sợ, náo loạn đòi cô ta đến làm chủ. Hạ Tuệ Tuệ nói không thể để Kỷ Phong bị bắt nạt như vậy nên cô ta mới tranh chấp với chị dâu. Trong lúc cãi vã, không biết là ai đẩy cô ta tới trước mặt chị dâu, cô ta và chị dâu đều té ngã, chị dâu ngã lên sô pha còn cô ta thì ngã xuống đất.
Lúc anh hai xuống tới, thật không hiểu làm sao lại nghĩ là cô ta đẩy ngã chị dâu, ngay cả chị dâu cũng cảm thấy như vậy cho nên đã tát cô ta một cái. Cô ta chịu oan ức đương nhiên không chấp nhận việc chịu thiệt, đang chuẩn bị giải thích thì Kỷ Phong lại quay sang che chở cô ta, vì thế mới náo loạn với anh hai và chị dâu. Cô ta không thể phụ lòng Kỷ Phong nên mới đánh trả. Thật ra sau khi ra tay cô ta cũng đã hối hận, đó là vợ của anh hai, lại còn đang mang thai nữa.
Lúc đó cô ta cũng không biết tại sao lại như vậy, vừa bị Hạ Tuệ Tuệ kích động thì não cứ như biến mất.