Vào nhà dọn dẹp xong, Tiểu Trương mới nhỏ giọng thương lượng chuyện quan trọng với Vương Thanh Hòa: “Anh Vương, chị dâu, hiện tại anh cả của em có ý định dừng chuyện buôn bán ở chợ đen lại, mấy ngày nay anh ấy bắt đầu bán sạp hàng kia đi. Anh đoán xem ai là người muốn mua lại?”
Anh ấy đã hỏi như thế rồi, còn cần phải đoán sao?
Bạch Tú Tú cảm thấy không cần đoán, chắc là Chu Kiều Kiều.
Không đợi cô nói ra phỏng đoán của mình, Tiểu Trương đã trực tiếp tự hỏi tự trả lời: “Là vợ của lão ngũ nhà họ Vương đó, không biết cô ta âm thầm dùng cách gì mà lại tìm được anh của em. Nói là muốn mua lại cái sạp hàng của anh em, giá cả đưa ra còn khá cao. Tên Hồ Thiên bình thường hay bảo vệ cho cô ta cũng đang thương lượng với anh của em, muốn mua lại sạp hàng của anh ấy. Em cảm thấy Hồ Thiên cũng không biết chuyện của Chu Kiều Kiều. Anh của em bảo em hỏi thăm anh xem nên bán cái sạp này cho ai.”
“Chu Kiều Kiều.” Vương Thanh Hòa nhìn thoáng qua vợ, đã biết ý của cô, vô cùng quyết đoán nói ra cái tên này.
Tiểu Trương nghe thế lập tức ngẩn người: “Hả? Anh Vương, không phải anh không thích gia đình bọn họ sao?”
“Chính là vì không thích cho nên mới phải bán cho cô ta đó, củ khoai lang phỏng tay đương nhiên phải quăng cho kẻ thù rồi.” Bạch Tú Tú giải thích với Tiểu Trương.
Tiểu Trương cũng ngơ ngác.
Anh ấy và anh của anh ấy lại nghĩ rằng anh Vương có ân với bọn họ, cho nên có qua có lại, anh ấy đến đây hỏi thăm thử xem có cần từ chối Chu Kiều Kiều hay không.
Tuy rằng giá Chu Kiều Kiều đưa ra làm cho bọn họ động lòng hơn Hồ Thiên, nhưng mà nếu anh Vương không muốn thì bọn họ cũng có thể bán cho Hồ Thiên.
Bọn họ có nghĩ như thế nào cũng không ngờ rằng anh Vương và chị dâu lại muốn bán cho Chu Kiều Kiều.
Đây rõ ràng là đôi bên cùng có lợi mà.
Nhưng mà mấy thứ này thật sự phỏng tay đến thế à?
Vương Thanh Hòa phát hiện anh và vợ anh thật sự quá may may, vừa buồn ngủ là có người mang gối đến ngay.
“Tiểu Trương, chờ Chu Kiều Kiều tiếp nhận hết toàn bộ mấy thứ này rồi, cậu có thể nói kỹ càng tỉ mỉ toàn bộ sạp hàng này cho chúng tôi biết không?” Vương Thanh Hòa cũng bắt đầu nghĩ đến chuyện tống Chu Kiều Kiều vào tù.
“Chuyện này thì có gì mà không được chứ? Nhưng mà… Chúng ta phải chờ thêm vài tháng, nếu quá sớm thì em sợ bọn họ sẽ cắn ngược lại anh của em.” Tiểu Trương biết vt nói thế là có ý gì, anh đang dự định chờ Chu Kiều Kiều hãm sâu vào chuyện này rồi lập tức đi cử báo.
“Được thôi.”
Mấy tháng thôi mà, bọn họ vẫn còn chờ được, dù sao hiện tại Hạ Hữu Đức mới càng quan trọng hơn.
“Anh Vương, chị dâu, sau này hai anh chị nhất định phải nhớ rõ em đó, đừng có đến tỉnh thành ở lâu rồi lại quên mất luôn em.” Tiểu Trương chỉ cần nghĩ đến sau này có lẽ không có cơ hội gặp mặt nữa, anh ấy lại có chút buồn bã.
“Yên tâm đi, tôi và chị dâu của cậu sẽ không quên cậu đâu. Nếu có cơ hội, tôi sẽ dẫn cậu đến tỉnh thành luôn.” Vương Thanh Hòa cũng hứa với anh ấy.
Tiểu Trương là một người có thể tin tưởng và thân thiết.
Chờ anh và Tú Tú ổn định ở tỉnh thành rồi, sẽ lập tức suy xét đến việc đưa Tiểu Trương đến nơi này luôn.
Sau này cũng có thể chăm sóc giúp đỡ lẫn nhau.
Tiểu Trương nghe thế cực kỳ vui sướng: “Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi, anh Vương cứ yên tâm đi, hai ông cháu mà anh đứa hứa hẹn sẽ giúp đỡ khi anh nhận việc lúc trước, em sẽ chăm sóc bọn họ giúp anh.”
“Phiền cậu rồi, sau này tôi và Tú Tú sẽ gửi tiền chi phí sinh hoạt của hai ông cháu đó về cho cậu.”
Vương Thanh Hòa vốn dĩ cũng đang nghĩ chờ hôm nay xử lý xong chuyện sổ lương thực sẽ đi thăm.
Có Tiểu Trương ở đây, anh cũng đỡ phải lo hơn.
“Được rồi! Anh Vương, chị dâu, hai anh chị mau nghỉ ngơi đi. Ngày mai em đi đến nhà máy xin nghỉ, giúp anh chị dọn dẹp mấy thứ linh tinh lặt vặt khác trong nhà rồi đưa hai người đến nhà ga." Tiểu Trương nói xong, sợ Vương Thanh Hòa không cần anh ấy giúp, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Sáng sớm.
Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa chưa nghỉ ngơi được mấy tiếng đã nhanh chóng thức dậy đi làm việc.
Tiểu Trương đã đến tiệm cơm quốc doanh mua bữa sáng về rồi.
Anh ấy xách hai túi bánh bao to, lại đến nhà bên cạnh lấy một ít dưa muối nhỏ về.
Thấy Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa đã thức dậy, không biết đang đứng trong sân nói cái gì, vội gọi bọn họ đến: “Anh Vương, chị dâu, mau đến ăn sáng đi. Em mới mua xong, bánh bao nhân thịt heo. Còn có mấy chén cháo nữa, đúng rồi, em trai của anh Vương đâu rồi? Sao không thấy cậu ta thức dậy?”
Tiểu Trương khó hiểu nhìn xung quanh, cũng không nhìn thấy bóng dáng của cậu ta đâu.
“Không cần để ý đến nó." Thái độ của Vương Thanh Hòa vô cùng lạnh nhạt, anh không có kiên nhẫn đi chăm sóc cho người khác.
Tuy rằng thái độ của anh rất lạnh nhạt, nhưng giọng nói lại mang theo chút hiền hòa.
Chỉ có những lúc đối mặt với Bạch Tú Tú, gương mặt xinh đẹp kia mới có chút ý cười.
“Chúng ta ăn trước đi, nó không dậy đúng giờ thì nhịn đói.” Vương Thanh Hòa nói xong, nắm tay vợ cùng nhau đi vào phòng.
Vương Thanh Hòa cố ý nói thật to, trong phòng, Hạ Minh vốn dĩ còn đang mơ mơ màng màng ngủ, thậm chí định ngủ thêm lát nữa, chờ người khác chừa cơm cho mình, cuối cùng cũng không ngủ nổi nữa, trực tiếp nhảy cẫng lên.
Lửa giận tràn ngập đầu óc cậu ta, cậu ta giận dữ chạy ra la to với Vương Thanh Hòa: “Anh có phải là anh của của tôi không vậy? Ăn cơm mà anh cũng không biết gọi tôi đi ăn cùng nữa?”
“Dậy rồi à? Mau ăn sáng.”
Vương Thanh Hòa thậm chí không thèm nhìn cậu ta cái nào.
Lửa giận của Hạ Minh lập tức bị dập tắt.
Ngơ ngác.
“Tôi…”
“Ngẩn ra đó làm gì nữa? Nếu như cậu không muốn ăn thì cũng không có vấn đề gì. Không phải cha mẹ cậu có cho cậu tiền sao?”
Vương Thanh Hòa phát hiện cậu ta cứ đứng đờ ra đó không nhúc nhích, lại nói thêm một câu.
Nhắc đến tiền, Hạ Minh lại càng tỉnh táo, giơ tay cầm lấy bánh bao gặm vài cái, nổi giận đùng đùng nói: “Ai ngẩn người chứ? Anh không muốn cho tôi ăn thì tôi lại càng muốn ăn, tôi sẽ ăn thêm hai cái nữa.”
Tiểu Trương nhìn mà cạn lời.
Sao cái thằng nhóc này nhìn ngứa đòn thế nhỉ?
Trông cậu ta cũng chẳng nhỏ hơn anh Vương được mấy tuổi.
Vậy mà anh Vương còn chưa đánh cậu ta nữa hả?
Tiểu Trương cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Mấy người bọn họ ăn sáng xong, Tiểu Trương lập tức giúp Vương Thanh Hòa canh chừng Hạ Minh.
Vương Thanh Hòa còn tưởng rằng anh phải đích thân canh chừng nữa, có Tiểu Trương đúng là bớt việc hơn hẳn.
Trong khoảng thời gian này anh cũng không đếm được anh đã nợ Tiểu Trương bao nhiêu chuyện rồi.
Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa tách ra đi đến nơi làm việc của từng người.
Hạ Minh trơ mắt nhìn ông anh cả và chị cả hờ của mình bỏ đi mất, quăng cậu ta ở lại chỗ này, để lại cho một người không quen biết canh chừng, cậu ta lập tức nổi tính cứng đầu muốn làm trái ý bọn họ.
Cậu ta bực bội nhìn thoáng qua Tiểu Trương nói: “Anh bận trước bận sau giúp đỡ anh trai và chị dâu tôi như thế, anh muốn cái gì hả?”
“Anh Vương đã cứu mạng của tôi, đừng nói là chút việc nhỏ này, cho dù bảo tôi lên núi đao xuống biển lửa… đương nhiên, tôi cũng không đi lên hay đi xuống được. Nhưng mà chỉ cần anh Vương có chuyện cần tôi giúp, tôi sẽ không bao giờ từ chối. Được rồi, em trai à, đừng có đứng đờ ra ở đây nữa, mau theo tôi đến nhà của anh Vương và chị dâu, dọn dẹp sạch sẽ mấy thứ linh tinh lặt vặt mà bọn họ còn chưa kịp mang đi, sau đó chờ bọn họ quay về thôi.”
Tiểu Trương vỗ nhẹ vào lưng Hạ Minh.
Ân nhân cứu mạng?
Hạ Minh cũng muốn nhiều chuyện một chút: “Anh ta… không đúng, sao anh tôi cứu được anh thế? Anh ấy còn có thể cứu người nữa à? Tôi thấy từ sau khi anh ấy về ngoại trừ chọc mẹ tôi tức điên nhảy nhót lung tung ra thì cũng chỉ có thể làm cho anh hai tôi ghen tị đến đỏ mắt vì chuyện nhà cửa thôi. Nhà của chúng tôi lộn xộn hết cả lên.Hạ Minh cảm thấy chuyện này rất khó tin.
Cậu ta rất lười biếng, không thích làm việc, cũng biết hiện tại cứ như thế mãi cũng không được, nhưng mà cậu ta lại không sửa được.
Lúc trước cha mẹ bất công Hạ Thành, hiện tại cha bất công anh cả, mẹ bất công Hạ Thành.
Cậu ta trở thành người không ai quan tâm.
Chỉ cần cho cậu ta ăn uống đầy đủ, sau này cưới vợ cho cậu ta, cậu ta cũng không yêu cầu gì cao hơn.
Cho nên cậu ta cũng không có quá nhiều địch ý với ông anh cả này giống như những người khác.