“Chỉ có bao nhiêu đây thôi hay sao?” Vương Thanh Hòa không tin.
Vương Thanh Phú bị anh trừng mắt thì nào còn dám che giấu? Nhanh chóng lấy một phong thư trong túi tay áo còn lại đưa cho Vương Thanh Hòa: “Cái này, cái này cũng vậy. Đây là em trộm được, là cha viết xong rồi lại lén giấu đi, đại khái là chờ khi nào ông ấy hấp hối thì sẽ giao lại cho bọn em. Đây là thư do chính tay ông ấy viết, ghi chép lại chuyện năm đó Hạ Hữu Đức đã bắt cóc anh như thế nào, mọi chi tiết đều viết rất rõ ràng. Lúc trước cho em xem xong thì ông ấy đã vụng trộm cất giấu, kết quả chưa được bao lâu thì đã bị bắt vào tù rồi? Em chợt nghĩ có thể lấy thứ này, biết đâu sau này hữu dụng thì sao? Để lại trong nhà cũng thật là lãng phí...”
Vương Thanh Hòa mở bức thư, đúng là bút tích của Vương Thủ Thành, nội dung trong đó quả thật rất rõ ràng, thậm chí Vương Thủ Thành còn ấn dấu tay, có vẻ đã xem thứ này là di thư để lại cho người nhà họ Vương để bọn họ tiếp tục uy h.i.ế.p cả nhà Hạ Hữu Đức, không ngờ lại bị Vương Thanh Phú trộm đi. Nhìn Vương Thanh Phú đang hoảng sợ, Vương Thanh Hòa cảm thấy thật may mắn khi người tới tìm anh hôm nay lại là Vương Thanh Phú.
Anh vốn đã chuẩn bị cho cả hai tình huống, nếu người đến là Vương Thanh Kỳ thì ắt hẳn chẳng hỏi được bí mật gì, nếu vậy thì anh sẽ đến chỗ kia trước Dư Thành một bước, đánh cho đám người kia một trận rồi lại đi tìm Vương Thanh Phú hỏi cho ra chân tướng. Nếu là Vương Thanh Phú tới thì anh sẽ hỏi rõ ràng mọi chuyện rồi mới đến đó. Lúc đó anh không cần làm gì cả, sau khi Dư Thành báo án thì cũng đã có người tới mai phục rồi, anh tới đó chỉ cần đóng vai một người bị hại hoàn mỹ mà thôi. Thoạt nhìn anh cũng có chút may mắn, may mắn hơn trong giấc mơ của anh rất nhiều.
“Anh cả, em thật sự đã nói hết với anh rồi. Anh đừng yên lặng, nể tình từ bé chúng ta đã lớn lên dưới một mái nhà, cha mẹ cũng không xuống tay với anh, tốt xấu gì anh cũng thả em ra đi.”
Vương Thanh Phú thấy Vương Thanh Hòa mãi không d.a.o động thì không biết phải làm sao, bắt đầu đánh bài tình cảm
Nhắc tới chuyện này, sắc mặt của Vương Thanh Hòa lại càng khó coi: “Phải không? Ông ta giữ tôi lại chỉ là để một ngày nào đó có thể bắt chẹt Hạ Hữu Đức mà thôi. Vương Thanh Phú, ông ta có để tôi sống yên được ngày nào sao? Là tôi nuôi sống mấy người hay là mấy người chăm sóc tôi?”
Vương Thanh Phú lập tức câm miệng, nhà họ Vương bọn họ quả thật không làm được chuyện gì tốt, nhắc tới chuyện trước kia chỉ khiến Vương Thanh Hòa càng tức giận.
Vương Thanh Hòa cũng không tiếp tục bám lấy chuyện đó, dù sao truy cứu ai đúng ai sai cũng không có ý nghĩa gì, chỉ cần anh báo được thù là được.
“Yên tâm, tuy rằng mấy người không bằng cầm thú thì tôi cũng sẽ không đùa giỡn với mạng người. Tôi không muốn cược cả tương lai của mình vì cái mạng chó của mấy người.” Vương Thanh Hòa sợ anh ta bị hù c.h.ế.t nên nhàn nhạt thốt ra một câu.
Anh quả thật là chẳng muốn làm gì, nãy giờ nói vậy chỉ là để dọa Vương Thanh Phú mà thôi. Nếu giống như tình huống trong giấc mơ thì có lẽ anh sẽ làm như thế. Dù sao thì ở trong mộng Tú Tú đã chết, cả nhà này lại bao che vợ thằng năm, anh muốn đòi công bằng cho Tú Tú một cũng không được. Hiện tại thì không giống như thế, anh và Tú Tú sẽ có tương lai tươi đẹp. Chờ đám người thiếu nợ anh trả giá xong xuôi thì anh và Tú Tú là có thể cùng nhau nỗ lực xây dựng gia đình.
Vương Thanh Phú bị Vương Thanh Hòa làm cho choáng váng, có ý gì? Nãy giờ Vương Thanh Hòa hù dọa anh ta sao? Anh...
“Đi thôi.” Vương Thanh Hòa nói.
“Đi? Đi chỗ nào?” Vương Thanh Phú càng khó hiểu, không phải Vương Thanh Hòa đã nói là không truy cứu sao.
“Đi đến nơi mà chúng ta cần đến ngay từ đầu.” Vương Thanh Hòa nhìn bộ dáng còn chưa kịp hiểu gì của ta thì nhắc nhở một câu, thấy bộ mặt khó hiểu của anh ta, anh vẫn bình thản nói: “Không phải chú đang cho rằng chuyện này sẽ kết thúc ở đây chứ?”
Bằng không thì sao? Vương Thanh Phú tiếp tục nghi hoặc.
Không phải Vương Thanh Hòa đã biết đó là bẫy sao, chính là muốn gây phiền toái cho Vương Thanh Hòa sao? Anh còn muốn đến đó? Điên rồi sao?
“Mau dẫn đường, nhớ nói rõ tình huống bên kia cho tôi. Nếu chú không nói thật...”
Vương Thanh Hòa nói được một nửa thì dừng càng khiến Vương Thanh Phú sợ hãi.
Trên thực tế Vương Thanh Phú căn bản không thể nói dối, nói dối sẽ chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Vương Thanh Phú không hiểu suy nghĩ của Vương Thanh Hòa nhưng chỉ có thể thành thật trả lời: “Bọn em mang theo hai mươi lăm người, những người này...”
“Hạ Hữu Đức mướn đi? Chứng cứ đâu, hẳn là mấy người có giữ lại?” Vương Thanh Hòa tiếp tục hỏi anh ta. Vương Thanh Phú cảm thấy Vương Thanh Hòa chính là quái vật, cái gì cũng biết! Trong lòng hắn ta vô cùng hoảng sợ, rất muốn tìm ai đó để san sẻ một chút nhưng nơi đó đã được bọn họ lựa chọn kỹ càng, sẽ không có ai tự nhiên tới đó cả, đường đi cũng vắng vẻ, sẽ không bị ai bắt gặp, kết quả những chuyện này lại đổ ập lên đầu anh ta, chạy cũng chạy không thoát, đánh cũng đánh không lại. Chỉ có thể nhận mệnh trả lời: “Có, là giấy cam đoan Hạ Hữu Đức viết, sau này sẽ cho bọn em hai trăm đồng mỗi năm. Thứ đó chính là chứng cứ, chỉ là bây giờ không nằm trong tay em mà nằm trong tay vợ thằng năm. Cô ta nói để phòng Hạ Hữu Đức quỵt nợ cho nên sau khi xử lý anh xong thì mới đưa cho chúng tôi. Vì vậy mà hôm nay cô ta không tới, giấy cam đoan vẫn nằm ở chỗ cô ta.” Vương Thanh Phú thật sự sợ hãi Vương Thanh Hòa tìm anh ta đòi chứng cứ, nhưng anh ta thật sự không giữ thứ đó.
“Mấy người nghĩ cũng chu đáo thật.” Vương Thanh Hòa không hề kinh ngạc, cũng không trông chờ có thể lấy được cả hai chứng cứ cùng một lúc. Mặc kệ thế nào thì hôm nay anh cũng đã có thể giải quyết được một số kẻ chướng mắt.
Bên này, hai người tiếp tục đi tới địa điểm đã hẹn, bên kia, Vương Thanh Kỳ đã chờ đến sốt ruột.
Bên trong nhà xưởng bỏ hoang này vô cùng trống trải, cánh cửa khép hờ, tất cả mọi người đều đang chờ Vương Thanh Hòa bước vào đây, chỉ cần vừa bước vào thì bọn họ sẽ ra tay, không cho Vương Thanh Hòa bất kỳ cơ hội phản kháng nào. Tên cầm đầu đám người kia vẫn đang còn nằm trong một góc nghỉ ngơi.
Vương Thanh Kỳ ngồi ở một góc khác, không tụ chung với đám người kia. Những người này cũng thật là to gan! Mãi cho đến hiện tại, Vương Thanh Kỳ mới bắt đầu sợ hãi, thậm chí là hối hận, sớm biết vậy thì đã không nghe lời Hạ Hữu Đức, Hạ Hữu Đức chính là một tên điên! Chuyện thế này mà cũng dám làm. Anh ta thật không dám tưởng sau khi Vương Thanh Hòa xảy ra chuyện thì bọn họ sẽ thu dọn như thế nào, chỉ là Vương Thanh Kỳ cũng không dám nói, trong lòng vừa sợ hãi vừa có chút chờ mong cuộc sống tươi đẹp..
Bọn họ chờ đợi bên trong mà không biết rằng toàn bộ nhà xưởng đã bị bao vây.
Dư Thành lúc này cũng rất khẩn trương, anh ấy nghĩ muốn nói mấy câu với người chỉ huy trận địa bên kia chỉ là thấy người ta quá nghiêm túc, anh ấy cũng ngại lên tiếng, sợ rút dây động rừng. Bây giờ anh ấy mới hiểu rõ vì sao Vương Thanh Hòa lại tự tin như vậy, chỉ cần báo án là sẽ có người tới ngay, thì ra đám người kia đã bị theo dõi từ lâu!