Nhà ông ấy không bị dọn sạch cũng là nhờ vào ông ấy rất biết cách làm việc!
Thịt này nọ, đều rất hiếm khi được ăn.
Hôm nay cũng là vì biết mọi người đều được chia thịt, vợ và con dâu của ông ấy để lại một cân thịt trong nhà, hơn hai cân còn lại đều tự xách về nhà mẹ đẻ của mình.
Cho nên ông ấy mới không thèm chờ qua đêm mà lập tức đến đây truyền tin luôn.
Nhà lão Vương được chia thịt nhiều, cũng không thiếu miếng thịt cho ông ấy ăn.
“Lão Dương à, ngày mai chúng ta đi vào trong thành, ông cũng nhớ chăm sóc tôi chút đó. Có thể tôi không biết cái gì hết, nếu đối phương tức giận thì…”
Vương Thủ Thành nói xong lại gắp một ít đồ ăn cho đối phương.
“Được rồi, đến lúc đó chúng ta cũng không nói là ai biết, cứ vào nhà xem xem đối phương có thái độ như thế nào trước. Nếu thái độ tốt thì chúng ta lại nói sau.” Dương Thành Công thấy ông ta như thế, biết ngay ông ta đang sợ hãi.
Ở trong phòng ăn cơm hơn một tiếng đồng hồ, sau đó Dương Thành Công mới được tiễn ra ngoài.
Bạch Tú Tú thông qua cửa sổ có thể nhìn thấy tình hình bên ngoài, thấy ông ấy rời đi, trong lòng hiểu rõ: “Xem ra ngày mai là có thể giải quyết chuyện này rồi.”
Vương Thanh Hòa đang dọn dẹp bàn ăn, nghe thấy vợ nói, cũng đi sang nhìn ra bên ngoài: “Chú Dương biết được chuyện này, chắc là do Tiểu Trương ở chợ đen trong thành phố nói đó, Tiểu Trương không buôn bán quá lớn ở chợ đen, nhưng mà anh trai của anh ấy lại rất có mặt mũi. Anh đã giảng giải kỹ càng những bước tiếp theo phải làm như thế nào với Tiểu Trương rồi. Anh ấy sẽ không có sai sót gì đâu. Chờ đến khi lấy tiền, Vương Thủ Thành cũng không dám lại đi tìm Tiểu Trương đòi. Ngày mai anh sẽ lập tức đi vào trong thành phố. Số tiền này không thể để Tiểu Trương cầm quá lâu được. Tuy rằng anh ấy rất đáng tin, nhưng tiền tài động lòng người.”
Vương Thanh Hòa giải thích kế hoạch của mình cho vợ nghe, để tránh cho cô lo lắng.
Bạch Tú Tú thật sự cũng không quá lo lắng, dù sao thì cô cũng đã nhìn thấy Vương Thanh Hòa làm việc rất nhiều lần rồi!
Không chút sơ sót, hoàn toàn không để lại bất cứ phiền phức gì.
“Chờ xử lý xong chuyện này rồi, chúng ta lập tức dọn vào trong thành phố.” Bạch Tú Tú đã bắt đầu chờ mong cuộc sống mới trong tương lai.
“Được.” Vương Thanh Hòa nghĩ đến tương lai tốt đẹp mà vợ nói lúc trước, cũng động lòng theo.
“Anh đi nấu nước trước, lát nữa chúng ta rửa mặt nghỉ ngơi sớm.”
So với sự bình tĩnh và ấm áp trong phòng của Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa, phòng phía đông lại không được tốt cho lắm.
Chu Kiều Kiều càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, cứ có cảm giác cha mẹ chồng đang giấu diếm chuyện gì đó, hơn nữa chuyện này rất có khả năng sẽ không chênh lệch quá nhiều với những gì cô ta suy đoán. Nói không chừng Vương Thanh Hòa không phải là con trai ruột của cha mẹ chồng, thậm chí có khả năng còn rất có địa vị.
Chỉ cần nghĩ đến loại khả năng này, Chu Kiều Kiều lại nhìn Vương Thanh Kỳ, cảm thấy nhìn kiểu gì cũng cảm thấy ngứa mắt.
Lại nghĩ đến tương lai có lẽ Bạch Tú Tú sẽ sống cuộc sống mà cô ta không cách nào với tới nỗi, cô ta lập tức nổi điên.
Cô ta quăng hết toàn bộ đồ đạc trong phòng.
Vương Thanh Kỳ sợ đến mức cũng đờ ra: “Vợ à, em làm cái gì thế?”
Chu Kiều Kiều nghe thế nhìn chằm chằm anh ta, khác với vẻ đáng yêu ngày thường, hiện tại trông cô ta vô cùng âm u đáng sợ: “Tôi gả cho anh là để hưởng phúc, chúng ta phải sống sung sướng hơn bất cứ kẻ nào. Thanh Kỳ, cha mẹ chúng ta… Chuyện anh cả, có phải anh cũng đã có suy đoán rồi không?”
“Vợ à, em suy nghĩ lung tung cái gì thế? Đây đều là chuyện bóng gió vu vơ ở bên ngoài thôi.”
“Chuyện này anh nhất định phải hỏi thăm rõ ràng cho em.” Chu Kiều Kiều cảm thấy vô cùng bất an, lúc trước cô ta vẫn luôn nghĩ đến chuyện đến chợ đen làm buôn bán, hiện tại cô ta không muốn chờ đợi nữa.
Cô ta vẫn cứ nhìn chằm chằm vào chồng của mình, giọng nói cũng dịu đi: “Thanh Kỳ, lúc em ở nhà mẹ đẻ đã học được tay nghề làm điểm tâm, mấy năm trước lại nhặt được một công thức làm điểm tâm, món đó rất mới lạ, nếu như mang đến chợ đen bán, chắc chắn có thể kiếm được tiền. Dạo gần đây nhà chúng ta cái gì cũng chia đều, thứ này, em muốn chúng ta lén làm rồi bán. Anh nói với cha mẹ, chúng ta chỉ chia tiền với cha mẹ thôi, thế nào?”
Vương Thanh Kỳ vừa nghe nói muốn đến chợ đen, tim lại đập thình thịch: “Cái này… Không được tốt lắm thì phải? Hay là sau này chúng ta thương lượng lại đi? Nếu như đi đến chợ đen buôn bán, bị người ta phát hiện được là tiêu đời đó. Vợ à, cuộc sống nhà chúng ta đang êm đẹp, chúng ta đừng làm mấy chuyện này có được không?”
“Cái gì mà êm đẹp chứ? Anh có thể có tiền đồ một chút không? Cho dù chúng ta dọn vào trong thành phố thì cũng không có nhà, đến lúc đó không cần mua nhà sao? Cha mẹ thì có được bao nhiêu tiền chứ, bọn họ sẽ mua nhà cho chúng ta sao? Em thì nghe chị dâu của em nói có rất nhiều gia đình cả ba thế hệ cùng nhau chen chúc trong một căn nhà nhỏ. Cho dù thế nào thì anh cũng nên suy nghĩ cho tương lai của chúng ta đi chứ. Dù sao chuyện này em nhất định phải làm, em không muốn chịu khổ cả đời.”
Chu Kiều Kiều thấy dáng vẻ không có tiền đồ của Vương Thanh Kỳ là lại nổi giận, chuyện của Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa làm cô ta bắt đầu đắm chìm trong bất an.
Cho dù thế nào, tuyệt đối không thể kém hơn bọn họ được.
Chu Kiều Kiều nghĩ, lại dịu dàng thương lượng với Vương Thanh Kỳ: “Em biết anh lo lắng cái gì, anh cứ yên tâm đi, em may mắn như thế, chúng ta sẽ không xảy ra chuyện gì hết. Chờ sau này sẽ không có ai sống sung sướng bằng chúng ta. Em lại sinh cho anh mấy đứa con trai, cả nhà chúng ta…”
Nhắc đến con trai, lại nhìn Chu Kiều Kiều cũng khá xinh đẹp, Vương Thanh Kỳ lập tức rơi vào tay giặc, còn có gì mà không đồng ý chứ?
Sáng sớm hôm sau.
Trên bàn cơm.
Cả gia đình nhìn bốn người nhà Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú cùng nhau ăn sạch sẽ canh trứng nấu từ hai quả trứng gà kia, mùi thơm bay đến làm đồ ăn trong miệng của bọn họ cũng trở nên vô vị.
Đến cả Vương lão tam và Vương lão tứ cũng nhịn không được nuốt nước miếng.
Tuy rằng hôm qua đã ăn thịt, nhưng mà đó đã là chuyện của ngày hôm qua.
Sau này mỗi ngày nhà anh cả đều sẽ có hai quả trứng gà ăn, chỉ cần nghĩ đến chuyện này, bọn họ cảm thấy rất khó chịu.
Mắt Triệu Quế Phân giống như muốn phun ra lửa, nhưng mà nghĩ đến lời chồng mình dặn dò, chỉ có thể nhịn.
Ông già đã nói, dạo gần đây đừng chọc hai vợ chồng nhà thằng cả.
“Hôm nay cha và chú Dương của mấy đứa phải vào trong thành, trưa nay mấy đứa không cần chừa cơm cho cha. Cha thấy chuyện xây dựng nhà cửa trong nhà mình cũng sắp xong rồi, mấy ngày nay mấy đứa làm việc chăm chỉ một chút, cả gia đình chúng ta cũng có thể cùng nhau lên núi sớm hơn. Bà già, bà dẫn theo thằng hai, thằng năm và vợ thằng năm đến nhà cậu của bọn nó cũng nhớ cẩn thận một chút. Tranh thủ giải quyết chuyện đó trong ngày hôm nay luôn đi. Nhà chúng ta không thể tiếp tục tặng quà cho bọn họ nữa, đã tặng bao nhiêu đồ rồi chứ?”
Ăn sáng xong, Vương Thủ Thành lập tức lên kế hoạch cho cả gia đình.
Chu Kiều Kiều không ở nhà, cũng không cần phải lên núi.
Triệu Thúy Hoa vừa nghe nói cô ta không ở nhà, trong lòng lập tức vui vẻ. Vừa lúc hôm nay cô ta ở nhà làm thịt khô cho chị cả thím tư luôn.
“Được rồi, cha đi đây.” Vương Thủ Thành vội vàng sốt ruột rời đi.
Nghĩ đến chuyện quan trọng hôm nay phải làm, ông ta lại cảm thấy có chút khó thở.
“Thằng cả, hôm nay đi vào núi, con cũng phải cố gắng một chút. Đã bao nhiêu ngày rồi, tốt xấu gì con cũng phải săn bắt được một ít con mồi nhỏ về chứ?” Triệu Quế Phân nhìn con trai cả, chỉ cần nghĩ đến canh trứng là bà ta lại khó chịu.
Vương Thanh Hòa vẫn gật đầu như bình thường, giống như đồng ý, nhưng mà chắc chắn sẽ không làm chuyện mà bà ta dặn dò.
Ăn sáng xong, Bạch Tú Tú cầm phiếu gạo và phiếu thịt cho anh: “Hôm nay anh đi vào thành phố nhớ mua đồ ăn ngon ăn đó, đừng có ngồi chờ không.”
Vương Thanh Hòa cầm lấy phiếu mà vợ đưa cho anh, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Tú Tú đang đau lòng anh!