Không nói như vậy, cô ta có thể gả cho anh ta hay sao?
Đây không phải là vì để dỗ cô ta à?
Cô ta còn tưởng là thật à!
Được rồi, đồ tốt cho người khác, anh ta cũng không vui.
Trong nhà đã lấy của anh ta và vợ không ít chỗ tốt rồi.
Vương Thanh Kỳ đi đến mép nước, dưới ánh mắt tha thiết của Chu Kiều Kiều, cuối cùng đã xuống nước.
Lúc này Chu Kiều Kiều mới nín khóc mỉm cười.
Một lúc lâu sau, Vương Thanh Kỳ xúi quẩy đi lên.
Dưới ánh mắt thiết tha của Chu Kiều Kiều, nhịn không được tức tối: "Cái gì cũng không có."
"Làm sao có thể chứ? Rõ ràng em nhìn thấy ở nơi đó! Có phải là anh tìm nhầm chỗ rồi không?" Chu Kiều Kiều không thể tin được.
"Có gì mà không thể nào? Anh thật sự là không tìm được cái gì, dựa theo lời em nói, bên dưới rễ cây già kia, cái gì cũng không có.
Vợ à, không phải là em nhìn lầm chứ?"
Vương Thanh Kỳ nói xong thì định lên bờ, nước này lạnh buốt, anh ta sắp bị chuột rút rồi.
"Không có khả năng! Anh xuống tìm lần nữa đi, làm sao em có thể nhìn lầm chứ?" Chu Kiều Kiều lập tức luống cuống.
Vương Thanh Kỳ thấy cô ta như này, chỉ có thể đen mặt tiếp tục xuống nước tìm.
Một lúc lâu sau đi lên, lần này vẫn là tay không đi lên.
"Vợ à, em nhanh kéo anh lên đi. Anh sắp lạnh đến mức chuột rút rồi, cái gì cũng không nhìn thấy.
Chắc chắn mà sau khi em rơi xuống nước xuất hiện ảo giác, đại khái là bởi vì gần đây quá thiếu tiền."
Vương Thanh Kỳ nói xong thì bò lên bên trên.
"Không có khả năng! Nhất định là... Phải rồi, hôm nay rơi xuống nước không chỉ có em, còn có chị dâu hai và nhà mẹ đẻ của chị dâu tư nữa.
Còn có người cứu chúng em lên, nói không chừng bọn họ cũng nhìn thấy.
Đây chính là cái rương đến cái khoá cũng được làm bằng vàng đó!"
Chu Kiều Kiều khóc lóc cuống lên.
Vương Thanh Kỳ thật sự là lạnh cóng chịu không nổi, nhanh chóng lên bờ: "Dù sao cái gì anh cũng không nhìn thấy, chúng ta nhanh đi về đi.
Lát nữa cả nhà ăn cơm, hai ta không ở nhà, cha sẽ hỏi."
Vương Thanh Kỳ nhanh chóng thay quần áo.
Vương Thanh Phú đang lén lút nhìn bọn họ hình như không phát hiện ra cái gì, trong lòng cũng mắng một câu xui xẻo!
Có điều vẫn đi đến để làm rõ chuyện ra sao.
Vương Thanh Kỳ và Chu Kiều Kiều trở về, Vương Thanh Phú đã đi ra: "Chú năm, em dâu, hai đứa đang làm gì vậy?"
Nhìn thấy Vương Thanh Phú, Chu Kiều Kiều lập tức hỏi lại bọn họ: "Có phải hai người lấy đi hay không?"
"Chúng ta lấy đi cái gì? Anh và vợ anh đang định đến chỗ ông Trương xem cô ấy có mang thai hay không, ai biết vừa ra khỏi cửa, đã thấy hai người lén lén lút lút đi ra ngoài.
Còn cầm theo một cái túi, lúc này mới đi theo tới."
Vương Thanh Phú chỉ về cái túi phía sau bọn họ.
Chu Kiều Kiều nghe vậy cũng im lặng, đúng vậy, anh hai và Vương Thanh Kỳ tan làm cùng một chỗ.
Trên người anh ta cũng không có nước, cũng không khả năng.
Vậy thì là chuyện gì?
"Anh thấy vừa rồi chú năm xuống nước? Em dâu à hôm nay ban ngày em rơi xuống nước, mất đồ à?" Vương Thanh Phú tiếp tục truy hỏi.
Chu Kiều Kiều đen mặt, đang do dự có nên nói hay không.
Một lúc lâu sau mới trả lời: "Vâng, em làm rơi đồ. Đáng tiếc, không tìm được."
"Không tìm được thì thôi, nhưng thím năm à, tốt nhất là em thật sự làm mất đồ. Tiểu Nga đã nói với anh rồi, chuyện em và cô ấy lên trên núi.
Hôm nay chúng ta gặp được hai người ở chỗ này, chuyện này trong lòng chúng ta đều rõ ràng.
Nếu có lần sau, chúng ta ai cũng đừng nghĩ đến chuyện tốt."
Vương Thanh Phú uy h.i.ế.p hai vợ chồng này, nếu không kiếm được lợi ích gì, vậy phải làm cho trong lòng bọn họ có chút kiêng dè, đừng có mà ngày nào cũng bắt vợ của anh ta chạy tới chạy lui uổng công.
Mấy mưu mô trong lòng vợ thằng năm cũng không thể áp dụng trên người bọn họ được.
“Anh hai, anh nói thế là có ý gì hả? Vợ của em…” Vương Thanh Kỳ không đồng ý, muốn bảo vệ vợ mình vài câu.
Chu Kiều Kiều lập tức ngăn cản anh ta, miễn cưỡng cười gượng với Vương Thanh Phú nói: “Anh hai anh cứ yên tâm đi, em và chị hai cùng nhau vào núi, mọi đồ đạc đều sẽ chia ba bảy. Em không phải loại người thích ăn mảnh một mình. Tối nay em thật sự làm mất đồ rồi, lại còn không tìm được. Nếu như anh không tin thì hai anh chị cũng có thể thử xuống nước tìm kiếm thử.”
Vương Thanh Phú đương nhiên biết trong nước không có gì hết, dù sao thì anh ta và vợ còn đang nhìn chằm chằm vào bên đó, sau khi Vương Thanh Kỳ xuống rồi thì không vớt được thứ gì lên cả.
Cho nên anh ta mới cảnh cáo bọn họ.
Nếu không, anh ta đã mở miệng trực tiếp đòi chia của rồi.
Nghĩ thầm như thế, Vương Thanh Phú cũng cười, anh ta cười trông cũng đã có chút giống Vương Thủ Thành rồi.
“Nếu thím năm đã nói như thế rồi, sao anh có thể không tin hai đứa em được chứ? Sau này nhà họ Vương còn phải trông cậy vào hai gia đình chúng ta, chúng ta cũng không thể cắt đứt tình cảm được. Sau này chị hai sẽ đi theo hai đứa, em bảo chị hai làm gì, chị hai sẽ làm cái đó, chỉ cần hai đứa em đừng giấu nghề, anh và chị hai chắc chắn sẽ giúp đỡ em. Trong cái nhà này, ai có tài năng, anh đều có thể nhận ra được. Còn về phía cha, anh thậm chí có thể yểm trợ cho hai đứa em.”
Vương Thanh Phú nói nhiều như thế, thật sự cũng đã nói trúng nội tâm của Chu Kiều Kiều.
Cô ta không muốn bị cả gia đình này hút máu, nhưng mà cũng cần giúp đỡ. Nếu như có anh hai chị hai giúp đỡ, chuyện sau này cũng dễ xử lý hơn.
“Anh hai, anh cảm thấy chuyện ra ở riêng như thế nào?” Chu Kiều Kiều thử thăm dò ý kiến của anh ta.
Vương Thanh Phú cười cười, từ chối: “Cái này thì không được, nếu chúng ta dọn ra ở riêng thì cha phải làm thế nào? Cả gia đình này phải làm sao đây? Chuyện của chúng ta chỉ có thể lén lút giấu chút tiền riêng. Tuyệt đối không thể dọn ra ở riêng được.”
Đùa à, nếu tách ra ở riêng, vậy chẳng phải hai vợ chồng thằng năm trực tiếp ôm tiền bỏ chạy sao?
Anh ta cũng không phải đồ ngốc.
Trong lòng Chu Kiều Kiều cũng có chút thất vọng, nhưng mà có thể lén lút kiếm chút tiền riêng, cũng tốt hơn có cái gì đều cho người nhà họ Vương hết.
Hiện tại cô ta còn phải trả tiền cho nhà mẹ đẻ nữa.
Chuyện gì cũng cần tiền!
Bọn họ lần lượt quay về nhà họ Vương.
Lúc về đến nhà, Vương Thủ Thành đã đứng ở cổng chính, nhìn thấy hai đứa con trai và con dâu đã về, ánh mấy cửa Vương Thủ Thành giống như có thể nhìn thấu bọn họ.
“Cha.” Tuy rằng ngoài miệng Vương Thanh Phú nói rất hay, nhưng mà vẫn còn có chút sợ Vương Thủ Thành.
Vương Thanh Kỳ trực tiếp không nói tiếng nào.
“Ừ, mấy đứa về nhà đi, vợ thằng ba nấu cơm rồi. Mấy đứa vào nhà trước, cha có chuyện muốn hỏi mấy đứa.”
Vương Thủ Thành nhìn chằm chằm vào bốn người, cảm thấy bọn họ không nghe theo sự quản lý của ông ta nữa.
Không chỉ bọn họ, đến cả thằng ba thằng tư và vợ của bọn họ cũng dần dần không nghe lời nữa rồi.
Vài người thấp thỏm đi vào nhà.
Vương Thủ Thành ngồi xuống vị trí chủ vị của bàn ăn, đồ ăn đều là thức ăn như bình thường, bánh bột bắp và cải trắng xào.
Lại thêm một chén canh củ cải.
“Cha, bọn con đói bụng muốn c.h.ế.t rồi, chúng ta mau ăn cơm đi?” Vương Thanh Kỳ ngồi xuống bàn cơm, bị ông già nhìn đến hoảng hốt.
Nhanh chóng định cầm một cái bánh bột bắp ăn.
Hiện tại mẹ đã đi tù, trong nhà không còn quy định chia đồ ăn nữa.