“Cô đừng kích động, chúng tôi cố ý mờ người nhà cô dẫn đường, chúng tôi không phải kẻ lừa đảo. Trong lúc thu hoạch vụ thu, thôn của cô xảy ra một vụ án g.i.ế.c người bất thành, phạm nhân gây ra vụ án này đã khai rằng cô là người chủ mưu sai khiến cô ta. Lúc đó cũng là chúng tôi xử lý vụ án này, bởi vì chứng cứ không đủ nên cô đã được thả ra.”
Hai người này kiên nhẫn giải thích với Chu Kiều Kiều, cũng đang quan sát cô ta, xem xem Chu Kiều Kiều có lộ ra vẻ chột dạ hay không.
Chu Kiều Kiều vừa nghe là chuyện này, thầm kêu không xong.
“Tôi không làm gì hết, là cô ta bôi nhọ tôi! Cô ta chỉ là muốn phán tội ít đi vài năm tù thôi, vì sao mấy người lại bắt tôi chứ!” Chu Kiều Kiều chối phăng không nhận.
“Cô ta đã đưa ra chứng cứ mới, hơn nữa còn có một sự kiện khác chúng tôi cũng cần cô phối hợp điều tra. Có người cử báo cô đầu cơ trục lợi, cô nhất định phải đi theo chúng tôi.”
Hai người kia cũng không trông chờ vào chuyện Chu Kiều Kiều sẽ trực tiếp thừa nhận, nhưng mà Chu Kiều Kiều nhất định phải đi theo bọn họ quay về.
Chu Kiều Kiều vừa nghe đến chuyện này, lập tức quay đầu nhìn về phía những người khác trong nhà. Loại chuyện này ngoại trừ bọn họ ra thì còn có ai có thể biết được chứ?
“Thím năm, thím nhìn chúng tôi làm cái gì? Có phải chúng tôi nói đâu. Ai mà biết thím đi ra ngoài gây thù chuốc oán với ai chứ.” Trần Phương biết cô ta đang nghi ngờ mình, nhanh chóng giải thích.
Đừng có mà chọc Chu Kiều Kiều điên lên rồi liên lụy đến bọn họ.
“Thím năm, chồng tôi đâu rồi? Sao tôi lại không nhìn thấy mấy người còn lại?” So với việc Chu Kiều Kiều bị bắt thì Lưu Tiểu Nga càng quan tâm lo lắng cho chồng mình hơn.
Hôm nay lẽ ra cô ta không nên cùng nhau đến nơi này, dù sao thì hai đứa nhỏ vẫn còn ở trong nhà.
Nhưng mà cô ta thật sự quá lo lắng cho chồng của mình, nếu anh ta ở tỉnh thành ăn không ngon ngủ không yên thì phải làm sao đây?
Nhà lão ngũ thì cả hai vợ chồng cùng nhau đi, nếu vợ thằng năm không giúp đỡ chăm sóc cho anh ta thì phải làm sao bây giờ?
Cô ta ôm một bụng lo lắng, cuối cùng cô ta phải năn nỉ thím tư, đưa hai đứa nhỏ đến nhà mẹ đẻ của thím tư, sau đó mới đi theo đến nơi này.
Kết quả lại chẳng thấy được anh ta đâu.
Chu Kiều Kiều vốn dĩ đã rất sợ hãi và tuyệt vọng rồi, vừa nghe Lưu Tiểu Nga hỏi như thế, tức giận cười mỉa nói: “Ha? Chồng chị đó hả? Chị đi vào tù mà tìm chồng chị đi. Mấy ngày trước anh ta bị Hạ Hữu Đức thuê đi hãm hại Vương Thanh Hòa, bị bắt vào tù chung với chồng tôi rồi. Còn chưa biết đến bao giờ mới được thả ra nữa.”
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào có chuyện này được!” Lưu Tiểu Nga thét chói tai không thể nào, sau đó trực tiếp ngất đi.
“Chị hai? Chị hai?” Trần Phương đỡ lấy Lưu Tiểu Nga, nhanh chóng ấn vào huyệt nhân trung của cô ta.
Một trong hai người đến phá án cũng nhanh chóng chạy đến giúp đỡ: “Sao rồi? Hay là đưa đến bệnh viện trước đi.”
Không chờ bọn họ đưa đến bệnh viện thì Lưu Tiểu Nga đã mở mắt ra.
Cô ta vừa mới tỉnh lại đã trực tiếp gào khóc.
“Sao số của tôi lại khổ thế này! Anh ấy vào tù rồi, ba mẹ con chúng tôi phải sống thế nào đây.” Lưu Tiểu Nga khóc thở hổn hển, cô ta hận c.h.ế.t Chu Kiều Kiều.
Nếu không phải Chu Kiều Kiều, sao chồng của cô ta có thể đến tỉnh thành được chứ?
“Đều tại cô! Đều là do cô hại bọn họ! Bọn họ xảy ra chuyện như thế đều là vì cô đưa ra ý kiến hãm hại, cha bị bắt vào tù cũng là do cô cứ nằng nặc đòi mua đi bán lại lương thực!”
Lưu Tiểu Nga bất chấp tất cả, chỉ vào Chu Kiều Kiều, muốn nói ra hết tất cả mọi chuyện.
“Chị hai, chị đừng khóc nữa, chúng ta đừng ảnh hưởng đến chuyện phá án. Có chuyện gì chờ về nhà lại nói, chuyện anh hai chờ về rồi em lại bảo chồng em đi hỏi thăm xem sao.” Trần Phương vẫn còn có chút lý trí, nhanh chóng khuyên nhủ Lưu Tiểu Nga.
Chu Kiều Kiều muốn trốn lại không được, chỉ có thể đi theo bọn họ quay về trong huyện.
Ngồi trên chuyến xe lửa quay về, Chu Kiều Kiều rất tuyệt vọng muốn bỏ trốn. Hiện tại cô ta còn chưa bị định tội, cho nên chỉ là bị mời về phối hợp điều tra, cơ thể vẫn còn tự do.
Nhưng mà… những người này đều theo dõi cô ta rất chặt chẽ.
Nhất là Lưu Tiểu Nga, gần như không cho cô ta có cơ hội bỏ trốn nào.
Chờ sau khi quay về, nếu chị ba thật sự chỉ tội cô ta, lại còn có chứng cứ gì đó, hơn nữa chuyện buôn bán lại bị tìm ra được chứng cứ gì, vậy cô ta tiêu đời thật rồi.
Chắc là cha chồng sẽ không khai ra cô ta đâu nhỉ?
Không có ai nói cho ông ta biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, chắc là sẽ không có việc gì đâu đúng không?
Chu Kiều Kiều thầm cầu nguyện ở trong lòng.
Nhưng mà thật hiển nhiên lần này vận mệnh đã không đứng về phe của cô ta.
Ngục giam đang giam giữ Vương Thủ Thành, Tiểu Trương đến đây thăm tù, yên lặng tự đọc thầm lại toàn bộ những lời anh Vương dặn dò anh ấy phải nói lần nữa trong bụng lần nữa.
Vương Thủ Thành nhìn thấy Tiểu Trương thì vô cùng giật mình khiếp sợ: “Sao lại là cậu? Cậu không phải là Tiểu Trương ở trong thành sao? Cậu… tôi hỏi cậu, hai tên lừa đảo tiền của tôi đâu rồi? Còn nữa, vì sao cậu và anh cậu lại lừa gạt chúng tôi! Mấy con đường mua sắm lương thực kia chẳng đáng tin cậy chút nào!”
Tiểu Trương nghe lời này, cảm thấy anh Vương thật sự quá thần kỳ.
Anh Vương nói với anh ấy, câu đầu tiên ông già này nói ra chắc chắn cũng sẽ là câu này.
Tiểu Trương dựa theo lời anh dặn dò, xụ mặt nói: “Kẻ lừa đảo? Không có kẻ lừa đảo, chỉ có người bị hại. Vương Thủ Thành m, tôi đến đây truyền lời giúp anh Vương.
Anh Vương?
Vương Thanh Hòa!
Sau khi Vương Thủ Thành đoán ra, hận đến mức muốn nhào lên xé xác Tiểu Trương: “Tao không nghe, lời thằng khốn nạn kia nói ra, tôi không muốn nghe một chữ nào hết!”
“Tôi thấy ông nên nghe thì tốt nghe, dù sao thì mấy đứa con trai cưng của ông, ngoại trừ Vương lão tam đã dọn ra ở riêng thì cũng chỉ còn Vương lão tứ là còn ở bên ngoài thôi. Nếu ông không nghe thì Vương lão tam và Vương lão tứ cũng sẽ không có kết cục tốt lành gì.”
Tiểu Trương tằng hắng nói: “Chắc ông cũng không hi vọng cả gia đình ông đều không giữ được cây độc đinh nào đúng không?”
Vương Thủ Thành ngơ ngác đờ ra.
Sao lại thế được chứ?
“Thằng năm đâu? Con trai út của tôi bị làm sao? Còn có thằng hai, Thanh Phú gặp chuyện gì rồi?”
Vương Thủ Thành sốt ruột muốn phát điên rồi, muốn túm lấy Tiểu Trương, nhưng mà lại không túm được.
“Con thứ hai và con thứ năm nhà ông đều bị Chu Kiều Kiều xúi giục, giúp Hạ Hữu Đức thuê một đám người muốn g.i.ế.c c.h.ế.t anh Vương. Nhưng mà những người đó đã bị theo dõi từ lâu rồi, bọn họ không thành công, trực tiếp bị bắt hết. Hai người bọn họ không còn ở bên ngoài, nhà họ Vương mấy người cũng chỉ có thể trông cậy vào đứa con thứ tư cuối cùng, dù sao thì con thứ ba của ông cũng đã dọn ra ở riêng rồi.”
Tiểu Trương nói cho ông ta biết hiện trạng của nhà họ Vương lúc này.
Vương Thủ Thành đã không còn tâm trạng để ý gì nữa, ông ta tuyệt vọng nhìn Tiểu Trương: “Cái thằng khốn nạn kia muốn cái gì?”
“Anh Vương nói, ông đừng quá cứng miệng, khai Chu Kiều Kiều ra. Cô ta vào tù cũng chẳng oan uổng, ông nói có đúng không?” Tiểu Trương tiếp tục nói.
Vương Thủ Thành nhắc đến Chu Kiều Kiều, hận đến nghiến răng ken két.
“Chỉ cần tôi khai Chu Kiều Kiều ra là được sao? Như vậy là mấy người sẽ buông tha cho hai đứa con trai kia của tôi?” Vương Thủ Thành không tin.
“Anh Vương là một người đàn ông rộng lượng, ông cho rằng ai cũng giống như anh sao? Nếu không phải các ông ăn h.i.ế.p anh ấy thì nhà ông cũng sẽ không thảm như thế này.” Ở trong mắt Tiểu Trương, Vương Thanh Hòa chẳng khác nào một vị thần!
Anh ấy cũng cảm thấy cả gia đình Vương Thủ Thành vô cùng buồn nôn.
“Chờ tôi đi rồi, sáng mai ông lập tức khai chuyện này ra. Nhớ rõ, ông có nói hay không, tôi tự có cách biết được. Nếu ông còn muốn hai đứa con trai còn lại có thể sống yên bình an thì phải làm theo lời tôi.”
Tiểu Trương uy h.i.ế.p Vương Thủ Thành một câu.
Vương Thủ Thành suy sút gật đầu, nhà họ Vương... coi như xong rồi.
Tuy rằng lúc trước ông ta đe dọa rất ác độc, nhưng mà sao ông ta có thể thật sự làm cả gia đình cùng nhau đi theo ông ta xui xẻo chứ?
Hiện tại ông ta nhất định phải bảo vệ cho lão tứ ở bên ngoài, nếu không chờ vài năm sau những người khác đều ra tù, đến cả nơi để ăn cơm cũng không có.