Mục lục
Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà cụ Kỷ lập tức tỏ vẻ không vui: “Có ý gì? Ý của mấy người là cháu trai nhà tôi tự mình đa tình?”

“Không có, cháu thích Kỷ Phong, bà nội Kỷ, cháu thật sự yêu Kỷ Phong.” Hạ Vi mau chóng giải thích.

“Con câm miệng, Hạ Minh, đưa em gái con về phòng nghỉ ngơi. Thật là, suốt ngày chỉ biết gây chuyện. Nhà ta ngày nào cũng nhiều việc như vậy rồi, sao cứ thích kiếm chuyện thêm vậy? Dì Kỷ, tôi biết dì thương yêu cháu trai, tôi cũng đau lòng con gái, nói không sợ dì chê cười, con gái nhà tôi cái gì cũng không biết, nếu thật sự gả nó tới nhà dì thì nó sẽ khiến cho cả nhà dì loạn lên mất. Chuyện này chúng ta xem như chưa từng nói qua đi, chúng tôi cũng sẽ không nói ra ngoài nên cũng không lo mất mặt.” Tề Nghênh Nghênh bình tĩnh tỏ thái độ.

“Thôi được rồi, nhà chúng tôi không với tới con gái nhà mấy người, sau này mấy người cũng đừng hối hận, cho dù mấy người có cầu xin Kỷ Phong nhà tôi thì đời này nó cũng sẽ không bao giờ cưới con gái của mấy người. Tiểu Phong, chúng ta đi.” Bà cụ tức giận đứng dậy rời đi.

Sắc mặt của Kỷ Phong cũng trở nên khó coi, đều là Hạ Vi sai, đã nói là cô ta sẽ về nhà thương lượng, anh ta chỉ cần tới cửa cầu hôn, chỉ cần có trưởng bối làm chủ thì chuyện này chắc chắn sẽ thành. Kết quả lại thành ra thế này? Người có có mặt mũi như bà nội lại bị cả nhà họ Hạ vả mặt?

Hai người bước ra cửa, bà cụ Kỷ nóng giận đến mức đi đường cũng đi rất nhanh, Kỷ Phong mau chóng dỗ dành bà ấy: “Bà nội, ngài đừng nóng giận.”

“Con còn muốn nói đỡ cho Hạ Vi sao? Sau này chúng ta không lui tới với gia đình này nữa. Cho rằng con gái nhà họ là hoa thơm cỏ lạ gì sao? Sau này bà nội sẽ giới thiệu cho con đối tượng tốt hơn, cũng không cho phép con qua lại với nhà họ nữa.”

Bà cụ cũng chẳng giận dỗi gì cháu trai, tất cả oán giận của bà ấy đều trút lên đầu nhà họ Hạ.

Cả nhà này tốt nhất nên cầu nguyện cho bản thân không gặp phải chuyện gì, chỉ cần để bà ấy bắt được nhược điểm thì cả gia đình họ đừng mong được sống yên ổn.

Trong nhà họ Hạ, Tề Nghênh Nghênh tức giận hơn nửa ngày mới ổn định lại, bà ta nhìn chồng rồi nói: “Lão Hạ, tôi thấy bây giờ phải nhanh chóng tìm cho Tiểu Vi một công việc đứng đắn, sau đó tìm một mối hôn sự đáng tin cậy gả nó đi. Nếu nó thật sự ở bên cạnh tiểu bá vương nhà họ Kỷ bị chiều hư kia thì sau này cả nhà chúng ta sẽ mãi thấp thỏm, hơn nữa nhà kia cũng không dễ sống, không thể để Tiểu Vi chịu khổ.”

Hạ Chí Phi không có ý kiến gì về hôn sự của con gái, nó quả thật nên tìm một người ổn định trầm tĩnh. Còn công tác sao?

Hạ Chí Phi nhíu mày: “Chuyện công tác bảo nó tự dựa vào bản thân đi. Lúc trước tôi đã móc nối cho nó rồi, là tự nó không biết quý trọng. Nếu tôi lại tìm công việc cho nó thì còn ra thể thống gì? Đâu phải chuyện gì cũng có thể dựa vào tôi.”

“Vậy tại sao chuyện gì liên quan đến Hạ Thiên ông cũng quản?” Mỗi lần nhắc tới chuyện con cái là Tề Nghênh Nghênh lại nóng giận. Tại sao ông ta có thể kiên nhẫn với Hạ Thiên như vậy mà lại không hề quan tâm đến con gái một chút nào? Đứa nhỏ này cũng đâu phải của một mình bà ta.

“Mỗi lần tôi nhờ ông tìm công việc cho Tiểu Vi là ông lại thoái thác. Ông... trong mắt ông con gái nhà mình còn không bằng Hạ Thiên sao?” Tề Nghênh Nghênh lớn tiếng chất vấn chồng mình.

Hạ Chí Phi chỉ cảm thấy đau đầu, bà ta thì biết cái gì?

Tiểu Thiên là đứa có tiền đồ nên ông ta mới nguyện ý nâng đỡ một phen, cái đứa thứ gì cũng không biết như Vi Vi, đi đâu cũng chỉ biết kéo chân sau của người khác, nếu ông ta giúp đỡ, lỡ sau này xảy ra vấn đề thì phải làm sao? Hơn nữa với cái tính tình đỏng đảnh của con gái, lại nương vào thanh danh của ông ta khiến cho người khác phải nhường nhịn thì còn phép tắc gì nữa? Không phải ông ta không quản mà đã từng quan tâm tới cho nên mới đưa ra quyết định như vậy.

“Tóm lại không cho phép bà làm phiền tôi chuyện của Hạ Vi nữa, không chỉ là tôi, ngay cả bà cũng không được phép nhúng tay vào, biết chưa hả? Không được giới thiệu đơn vị công tác cho nó. Nếu để tôi biết bà giới thiệu thì đừng trách tôi trở mặt.”

Hạ Chí Phi cảnh cáo vợ một hồi, Tề Nghênh Nghênh càng nghe càng tủi thân, ngay từ đầu bà ta đã biết rồi. Lần trước cũng là như thế, ông ta không cho phép bà ta giúp đỡ con gái.

“Vậy còn Hạ Minh với Hạ Thành thì sao? Đó đều là con trai của ông, tốt xấu gì ông cũng phải tìm cho bọn nó một công việc tốt chứ, mau chóng giúp bọn nó thành gia lập thất? Mấy năm nay nhà ta sắp trở thành trò cười cho người khác rồi. Lão Hạ, cho dù ông không vì con trai thì cũng phải vì thanh danh chứ.”

Tề Nghênh Nghênh cầu xin chồng mình nhưng Hạ Chí Phi vẫn từ chối. Hai đứa con trai này lại càng hay làm loạn hơn, tuyệt đối không được.

“Nghênh Nghênh, bà cũng đừng nói đỡ cho chúng nó nữa, chúng nó là con tôi, nếu chúng có tiền đồ thì tôi sẽ đích thân tìm công tác cho bọn chúng, nếu đã không có tiền đồ thì tôi tuyệt đối không quản. Lúc bọn nó còn nhỏ tôi đều giáo dục như nhau, bà nhìn xem bộ dáng của tụi nó bây giờ như thế nào? Trông giống cái gì! Bà nhìn Tiểu Thiên nhà người ta đi?”

Hạ Chí Phi nghĩ đến cháu trai thì lại thấy con cái nhà mình là một đám không biết tranh đua.

Chuyện này cũng không thành, Tề Nghênh Nghênh dứt khoát không hỏi nữa. Dù sao có hỏi thì đáp án vẫn như vậy thôi, bà ta nên dựa theo kế hoạch của mình là tốt nhất.

Tề Nghênh Nghênh nghĩ vậy thì lập tức thúc giục chồng về huyện: “Lão Hạ, chuyện khác tôi có thể tạm thời cho qua nhưng có phải chúng ta nên đi đón con trai lớn của chúng ta về không? Bây giờ ông cùng tôi đi mua vé rồi tới đó gặp nó. Đó là con trai của chúng ta, cũng không thể nào lưu lạc bên ngoài mãi như vậy có đúng không?”

Đây là yêu cầu chính đáng, Hạ Chí Phi cũng đã mong ngóng từ lâu, chỉ là ông ta nhiều việc như vậy, căn bản là không rút ra được thời gian.

“Không phải ông còn ngày phép sao? Ông làm đơn xin nghỉ đi, chúng ta về huyện xử lý chuyện của con trai trước.” Tề Nghênh Nghênh thấy ông ta không muốn đi thì cũng bực mình.

“Ông không đến mức mặc kệ cả đứa con này chứ?” Tề Nghênh Nghênh phẫn nộ nhìn chồng.

“Được rồi, bà tức giận cái gì? Đương nhiên là phải đi, thế này vậy, có thể ngày mai tôi không có thời gian nên đêm nay chúng ta đi mua vé, ngày mai đi gặp nó rồi đưa nó về đây. Bà yên tâm, tôi nhất định sẽ bù đắp cho đứa nhỏ này thật tốt.”

Hạ Chí Phi không ngừng hứa hẹn với vợ, lúc này Tề Nghênh Nghênh cũng vừa lòng: “Như vậy cũng được, bây giờ chúng ta đi mua vé.”

Bên phía tỉnh thành, hai người chuẩn bị đi mua vé, dưới huyện, Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa đã sớm về nhà, vừa mới ăn cơm chiều xong.

Hôm nay lại đến ngày Vương Thanh Hòa về thôn, Bạch Tú Tú cũng cân nhắc muốn về thôn xem tình hình. Dù sao cũng không biết khi nào bọn họ phải lên tỉnh thành, cũng đã lâu rồi cô chưa gặp thím Kim Hoa, vẫn nên tranh thủ về thăm bà ấy.

“Hôm nay cả hai đứa đều đi sao?” Bà Ngụy thấy con gái cũng muốn đi thì có chút lo lắng. Hôm nay trời tối như vậy, Tú Tú lại vừa bị ngã.

“Mẹ, con về thôn thăm mọi người. Lúc trước còn ở đó thím Kim Hoa rất quan tâm tới con, bây giờ con bận rộn thế này, lần này tranh thủ về thăm cũng tiện.” Bạch Tú Tú giải thích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK