Anh ta dứt khoát như thế làm mọi người trợn tròn mắt: “Anh Hồ, có chuyện gì thì cứ từ từ thương lượng. Lần này anh muốn thật sự quá nhiều, ít nhất cũng phải để người nhà em thương lượng một chút chứ.”
Chu Kiều Kiều nói xong, lập tức trừng mắt liếc nhìn Vương Thanh Kỳ.
Không có ngày nào là anh ta không cản tay cản chân cô ta hết, lúc này chuyện quan trọng nhất chính là nhanh chóng gặp được ông già kia, bảo đảm ông ta sẽ không khai những người khác ra.
Cô ta sắp sửa có thể đến tỉnh thành rồi, không muốn bị phá hủy cả đời vào thời khắc quan trọng này.
“Anh hiểu ý của em, Kiều Kiều à, anh cũng không sợ nói cho em biết, anh thật sự không muốn tiếp xúc với mấy người trong nhà của em. Nếu không phải hai người chúng ta khá thân thiết thì hôm nay anh cũng sẽ không đến đây! Lần trước nhà em lặng lẽ nẫng tay trên mấy quầy hàng mà anh ưng ý, anh đã không muốn tiếp xúc gì với em nữa rồi. Lần này cũng là nể mặt của em, mới đồng ý đến nơi này một chuyến. Dù sao thì yêu cầu của anh là như thế, nếu bọn họ đồng ý thì chúng ta còn có thể nói chuyện tiếp, nếu bọn họ không muốn thì thôi, coi như anh chưa từng đến nơi này.”
Ngoài miệng Hạ Thiên nói như thế, nhưng lại không đi ra ngoài nửa.
Anh đến đây chính là vì làm ăn buôn bán, một đống ích lợi đang bày ra trước mặt.
Còn chuyện Chu Kiều Kiều đó hả?
Người nẫng tay trên anh ta chính là Chu Kiều Kiều!
Nhưng mà nếu như không chịu chiều theo ý cô ta thì anh ta sẽ rất xui xẻo.
Hồ Thiên cũng rất bực bội, chuyện này thật sự quá quái dị, cũng không biét vì sao, chỉ cần anh ta muốn kiếm chuyện với cô ta thì không hiểu sao sẽ lập tức gặp chuyện xui xẻo ngay.
Ngay từ đầu lúc mới vừa bị nẫng tay trên, anh ta đã muốn đi tìm bọn họ tính sổ rồi.
Sau khi bị xui xẻo vài lần, anh ta mới dẹp suy nghĩ này sang một bên, ngược lại giữ mối quan hệ như cũ với bọn họ.”
“Anh Hồ, em biết anh đối xử rất tốt với em.” Chu Kiều Kiều bị Hồ Thiên lừa, lòng hư vinh được thỏa mãn.
Cô ta quay đầu nhìn thoáng qua mấy người nhà họ Vương nói: “Chuyện này mọi người quyết định đi.”
Quyết định?
Vương Thanh Phú im lặng, bọn họ còn có cơ hội nói gì à?
Rõ ràng là đồng ý thì đồng ý, không muốn đồng ý cũng phải đồng ý.
Cũng không thể không đi gặp cha, sau đó để cha nói bậy được đúng không?
Ông già này cực kỳ ích kỷ, nếu bọn họ không đi, thật sự có khả năng có cái gì cũng đều sẽ khai ra hết.
“Được rồi, chúng tôi đồng ý. Công thức là của thím năm, nếu thím năm đồng ý thì mọi người trong nhà cũng không có ý kiến gì.” Vương Thanh Phú đồng ý, ngẫm lại còn phải đưa cho Chu Kiều Kiều một trăm đồng nữa.
Anh ta cũng chỉ mới được chia hai mươi đồng từ mấy cái quầy hàng kia.
Anh ta còn phải lỗ vốn hết tám mươi đồng.
Tâm trạng của Vương Thanh Phú vô cùng nặng nề, tiền mua lại quầy hàng chính là do bọn họ cùng nhau gom góp.
Anh ta còn thiếu nợ người khác nữa!
“Chúng tôi cũng đồng ý.” Vương lão tứ cũng không có gì để nói, tuy rằng anh ta rất muốn mấy cái quầy hàng kia, nhưng mà hiện tại đúng là có cho anh ta, anh ta cũng không dám đi qua đó.
Cũng nhất định phải đi gặp cha một lần.
“Vậy được rồi, đến lúc đó mấy người cũng đừng đi quá đông, mấy người lựa chọn hai người đi đi.” Hồ Thiên thấy bọn họ đồng ý, lại cười ha hả.
Chỉ có thể cho hai người đi, cả gia đình lại bắt đầu toan tính.
“Vẫn là để tôi và thằng năm đi đi, cha thương hai chúng tôi nhất, người khác đi cũng chẳng có tác dụng gì. Đừng có chọc cha giận rồi lại lôi hết người một nhà vào chuyện đó.”
Vương Thanh Phú đề nghị.
Vương lão tứ không vui, nhưng nghĩ lại hình như cha không thích anh ta cho lắm, cho nên cũng ngoan ngoãn.
Với lại anh ta cũng không muốn ra mặt dính đến mấy chuyện này.
Trần Phương ở bên cạnh thấy chồng mình ngu như thế, giận đến đau bụng.
Vương lão tứ bị ngu rồi đúng không? Nói không chừng cha còn có tiền hay là còn thứ khác thì sao?
Chỉ để cho anh hai và thằng năm đi, bọn họ chịu nói ra à?
Gia đình này sắp sửa tan rã đến nơi rồi, cũng không thể để cô ta và lão tứ không vớt vát được cái gì, cứ thế mà rời đi được đúng không?
Chỉ dựa vào tiền lương của anh ta, sau này còn phải nuôi cô ta và con nhỏ nữa.
Cuộc sống khó khăn như thế... còn phải trả tiền cho nhà mẹ đẻ!
Nhà mẹ đẻ vốn dĩ cũng chẳng tốt lành gì, đã hứa là ba tháng sau sẽ trả tiền cho bọn họ, nếu không trả nợ thì mẹ cô ta sẽ đến tận nhà để kiếm chuyện đó.
Trần Phương sốt ruột muốn đá cho anh ta vài phát, nhưng Vương lão tứ vẫn không thèm để ý đến anh ta.
“Được rồi, nhà mấy người có đồng hồ đúng không? Năm giờ chiều mấy người đến tìm tôi. Nhớ đem hết đồ đạc đến cho tôi, tôi lấy được đồ rồi, sẽ lập tức dẫn mấy người đi gặp người ngay.”
Hồ Thiên hài lòng, không thể không nói, người hãm hại nhà họ Vương đã giúp anh ta một chuyện rất lớn.
Cũng không biết đối phương làm kiểu gì, bọn họ hại Chu Kiều Kiều như thế, không sợ xui xẻo à?
Cho dù thế nào thì anh ta mới là người thắng lớn nhất!
Hồ Thiên vui vẻ đi ra khỏi nhà họ Vương, chờ cửa vừa đóng lại, mấy người trong phòng đều thở phào nhẹ nhõm.
Chu Kiều Kiều nhìn thoáng qua Vương Thanh Phú, vẫn cứ đè nén cơn bực bội trong lòng xuống.
Cô ta rất muốn đi, dựa theo suy nghĩ của cô ta, lẽ ra nên để cô ta và Vương Thanh Kỳ đi mới đúng.
Như vậy nếu như có ích lợi gì, bọn họ cũng có thể độc chiếm.
Nhưng mà Vương Thanh Phú nói không sai, nếu cô ta và Vương Thanh Kỳ đi, ông già kia nhìn thấy cô thì sẽ phản tác dụng ngay.
Cả gia đình này rõ ràng đã chiếm nhiều của hời của cô ta như thế, lại còn cảm thấy là cô ta hại bọn họ.
Thật đúng là một đám sói vô ơn nuôi mãi cũng không thân.
“Anh hai, chú năm, chờ xử lý xong chuyện này rồi, chắc các anh sẽ không trốn đi luôn đúng không? Đến lúc đó chỉ còn lại tôi và lão tứ không có thứ gì hết à? Khoảng thời gian này lão tứ nhà tôi là người vất vả nhất, làm việc nhiều nhất. Tại sao lợi ích gì cũng đều bị hai người chiếm hết vậy?”
Đóng cửa lại, Trần Phương cũng không muốn nhịn nữa.
Hai gia đình này rõ ràng là muốn ăn h.i.ế.p người khác, nếu cô ta không nói vài câu, sau này bọn họ chắc chắn sẽ còn quá đáng hơn.
Vương Thanh Phú nghe thế sửng sốt, đây không phải là chuyện đương nhiên sao?
Thật ra mấy thứ trong nhà thậm chí còn không cần phải cho thằng năm, phải cho anh ta hết mới đúng.
Anh cả không phải con ruột của cha, theo lý thuyết thì anh ta mới là con trai trưởng trong nhà.
Trong thôn có nhà nào chia của ở riêng mà không chia hết cho con cả, sau đó cha mẹ sống chung với con cả chứ?
Tuy rằng cha mẹ bọn họ đều đi tù hết rồi, nhưng mà quy củ này cũng không thể loạn được.
Đều là do nhà thằng năm quá đáng.
Trong lòng Vương Thanh Phú nghĩ như thế, nhưng lại không hé răng nói lời nào.
Hai vợ chồng nhà thằng tư biết rõ mọi chuyện trong nhà hơn cả gia đình nhà thằng ba rất nhiều.
Lúc thằng ba dọn ra ở riêng, bọn họ còn chưa chuẩn bị bắt tay làm ăn mua bán ở chợ đen nữa.
Thằng tư thì lại khác.
Nghĩ đến đây, Vương Thanh Phú lập tức lộ ra vẻ đau lòng vì bị hiểu lầm: “Thím tư, thím nói thế là hiểu lầm chúng tôi rồi. Không phải chúng tôi đã để lại căn nhà này cho nhà thím ở rồi sao? Trong bụng thím còn có con nhỏ, sau này cả gia đình thím ở trong căn nhà này, không phải quá tốt rồi sao? Nếu thím thấy lãng phí thì cho thuê căn phòng còn lại đi. Thằng tư lại có công tác, sau này chúng tôi lên tỉnh thành sống tốt hơn, nếu có cách chắc chắn cũng sẽ nghĩ cách đưa nhà thím đến. Hiện tại chúng tôi đến tỉnh thành cũng chỉ là làm công nhân tạm thời, còn không sướng bằng ở chỗ này nữa kìa. Chúng tôi đi chịu khổ cũng là vì sau này làm cho nhà họ Vương chúng ta đều có thể đến tỉnh thành.”
Vương Thanh Phú nói ba hoa chích chòe.
Vương lão tứ nghe xong chỉ cảm thấy vợ mình xía vào quá nhiều chuyện, vừa định nói cô ta vài câu.
Lại nhớ ra anh ta không dám!
Chỉ cần anh ta nhìn thấy Trần Phương tức giận là không dám làm gì nữa.
Trần Phương nghe Vương Thanh Phú nói xong cũng có chút động lòng.
Nếu bọn họ thật sự cho cô ta và lão tứ căn nhà này, vậy thì lời to rồi.
Đi tỉnh thành sống sung sướng? Tuy rằng có lợi, nhưng cũng có nguy hiểm.
Lỡ như hai cha con nhà họ Hạ kia trở mặt thì sao?
“Vậy có phải mấy người cũng nên sang tên căn nhà này sang cho chúng tôi không?” Trần Phương hỏi lại Vương Thanh Phú.