Đối với chuyện của Chu Kiều Kiều thì nhất định phải chuẩn bị nhiều hơn mới được.
Chỉ có một mình Vương Thủ Thành đứng ra chỉ tội thì làm sao mà đủ chứ? Nếu Tiểu Trương có thể tìm kiếm được chứng cứ, vậy mới có thể bảo đảm chuyện này được.
Chỉ cần Chu Kiều Kiều vào tù, không biết đến năm nào mới có thể ra tù.
Đến lúc đó, cô và Vương Thanh Hòa đã phát triển đến mức không cần phải sợ người nào nữa.
“Chị dâu nói gì thế, em mà còn cần phải cảm ơn nữa à? Anh Vương, chị dâu, vậy chúng em đi về trước đây.” Tiểu Trương chào tạm biệt hai người bọn họ, lập tức cùng anh trai của chị ba Chu rời đi.
“Tú Tú, anh tiễn hai người bọn họ đi về, sau đó lại đến nhà thầy luôn. Em, mẹ và hai đứa nhỏ cứ ăn cơm trước đi, anh sẽ về trễ, đừng chờ anh.” Vương Thanh Hòa cũng dặn dò vợ một tiếng rồi cũng đi ra ngoài.
Trong nhà, bà Ngụy vẫn còn chưa biết gì về chuyện này.
Chờ con rể và hai người khách kia đều đi rồi, bà Ngụy mới lo lắng hỏi con gái của mình: “Tú Tú à, hôm nay xảy ra chuyện gì thế? Con rể về sớm quá, với lại không phải con và con rể sẽ đến nhà họ Hạ ăn cơm sao? Sao mà giờ còn chưa ăn cơm nữa? Con Tiểu Trương nữa, hai đứa định ra tay xử lý con nhỏ Chu Kiều Kiều kia sao?”
Hiện tại trong đầu bà Ngụy có một đống vấn đề thắc mắc.
Hôm nay nhìn kiểu gì cũng cảm thấy không có gì khác thường, nhưng mà nhìn đâu cũng cảm thấy có chút sai sai vậy nhỉ?
“Mẹ, mẹ đừng lo lắng. Con nhỏ Chu Kiều Kiều kia cũng nên làm cho cô chịu phạt đúng tội từ lâu rồi. Lúc trước cô ta muốn hại con, nhưng mà cô ta may mắn, lúc đó chuyện quan trọng nhất đối với con và Thanh Hòa chính là dọn ra ở riêng, cho nên mới tạm thời gác chuyện này qua một bên. Khoảng thời gian này cô ta lại không ngoan ngoãn, còn muốn hại con tiếp. Cho nên bọn con dự tính làm cô ta phải chịu trừng phạt nên có. Mẹ cứ yên tâm đi, cô ta sẽ không làm chuyện gì hại bọn chúng ta được. Còn Thanh Hòa thì…”
Chuyện của Hạ Hữu Đức cũng coi như là đã xong xuôi hết rồi, cũng không còn sợ bà cụ biết nữa.
Bạch Tú Tú nói tóm gọn đầu đuôi mọi chuyện cho bà nghe.
Bà Ngụy nghe xong giận đến mức cũng không biết nên trách con gái trước hay là nên mắng người nhà họ Hạ trước nữa.
“Trong đầu mấy người họ Hạ đều đựng cám heo hết hả? Cái tên Hạ Hữu Đức kia, ông ta đặt sai tên rồi, lẽ ra phải tên là Hạ Thất Đức mới đúng! Suốt ngày chỉ biết suy nghĩ coi làm thế nào để hại người, bị thế là đáng đời! Ông ta phải bị ngồi tù mọt gông mới đúng! Còn có cha mẹ ruột của con rể nữa, bọn họ đang làm cha mẹ đó hả? Nếu ai dám đụng vào con và chị của con, mẹ nhất định sẽ liều mạng với người đó. Đúng rồi, con rể có bị thương không? Xảy ra chuyện lớn như thế, sao mà nó còn đi học nữa? Con cũng thật là, sao con cũng không chịu cản nó lại chứ?”
Trong bụng bà Ngụy tràn ngập lửa giận.
“Mẹ, Thanh Hòa không bị sao hết, anh ấy không bị thương. Đúng rồi, Minh Minh và Nguyệt Nguyệt đâu? Không phải lúc nãy bọn con đi ra ngoài, hai đứa nhỏ còn đang ở trong phòng chơi sao?” Bạch Tú Tú khó hiểu.
“Hai đứa nhỏ ngủ rồi, mẹ thấy hai đứa đến nhà họ Hạ ăn cơm, cho nên đã cho hai đứa nhỏ ăn cơm trước. Dỗ hai đứa ngủ xong, hai người Tiểu Trương lập tức chạy đến. Nếu mẹ biết trước thế này thì đã không ăn cơm rồi, chờ hai đứa về ăn cơm. Con chờ đó, mẹ đến nhà bà Tôn ở đầu hẻm xem thử. Con gà mái nhà bà ấy không đẻ trứng nữa, nhưng mà nhà bà ấy lại không thích ăn thịt gà. Bà ấy còn đang suy nghĩ xem cầm gà đổi thành thứ gì khác, mẹ lấy ít trứng gà qua đó xem thử xem có thể đổi con gà đó về không. Tối nay mẹ hầm canh gà cho con và Thanh Hòa bồi bổ.”
Bà Ngụy nói, cầm rổ đi đến sọt trứng gà lấy trứng.
“Mẹ, con đi với mẹ.” Bạch Tú Tú đi theo bà, cô không quá yên tâm để bà đi ra ngoài một mình, lúc này trời đã tối rồi, trời tối đường trơn.
“Con ngoan ngoãn ở trong nhà chờ đi, cả ngày như thế rồi mà còn chưa thấy mệt sao? Mẹ đi lát nữa rồi về.” Bà Ngụy từ chối, cầm lấy đồ, xách theo đèn pin đi ra ngoài.
Trong nhà chỉ còn lại một mình Bạch Tú Tú, cô dứt khoát chui vào phòng.
Yên tâm kiểm tra không gian của mình, mỗi tháng nhân sâm trong không gian đều sẽ tăng thêm năm tuổi.
Không bao lâu sau là sẽ có tác dụng ngay.
Phần đất không trồng nhân sâm còn lại, sau khi cô và Vương Thanh Hòa thương lượng xong, vẫn cứ quyết định tiếp tục trồng hoàng kỳ, thứ này rất thường thấy.
Hơn nữa càng dễ xử lý hơn cát cánh.
Sau này lấy ra bán lẻ cũng sẽ không làm người ta nghi ngờ, chờ sau này có hạt giống khác tốt hơn, cô và Vương Thanh Hòa sẽ thay đổi giống khác.
Mà đồ đạc bên trong không gian trữ vật thì lại càng nhiều hơn. Ngoại trừ tiền cô và Vương Thanh Hòa dành dụm ra, thứ đắt giá nhất chính là cái rương mà cô nẫng tay trên của Chu Kiều Kiều.
Mấy thứ bên trong đều vô cùng quý giá, sau này sẽ lại là một số tiền khổng lồ.
Bạch Tú Tú kiểm kê tiền bạc trong nhà xong, sau này chỉ cần lần lượt dựa theo kế hoạch của cô và Vương Thanh Hòa, chờ đến khi có thể làm ăn mua bán, Vương Thanh Hòa không cần phải vất vả, bước từng bước vô cùng khó khăn giống như kiếp trước.
Bạch Tú Tú vô cùng chờ mong vào cuộc sống sau này.
Bên kia, Vương Thanh Hòa đưa hai người kia ra khỏi ngõ nhỏ, lập tức chào tạm biệt hai người Tiểu Trương.
Chờ đến khi anh đến nhà giáo viên, vẫn cứ gặp được Dư Thành đến đây lấy thuốc giống như mọi hôm, nhưng mà hôm nay còn có người khác đến nơi này chờ.
“Thanh Hòa đến rồi à? Hôm nay đến hơi muộn đó.” Chu Giải Thư nhìn thấy học trò đến, lập tức gọi anh đến đây.
Ông ấy đã chuẩn bị sẵn những thứ muốn chu Vương Thanh Hòa học tập ngày hôm nay, chỉ còn chờ học trò đến thôi. Ai ngờ hôm nay anh lại đến muộn hơn mọi hôm rất nhiều.
Vương Thanh Hòa đi qua đó ngồi xuống, cũng không giải thích chi tiết những chuyện đã diễn ra, chỉ xin lỗi đơn giản: “Trong nhà xảy ra một ít chuyện, là lỗi của con, lẽ ra con nên báo trước với thầy.”
“Xảy ra chuyện gì thế?”
Chu Giải Thư vừa nghe nói trong nhà anh có chuyện, lập tức hỏi ngay.
“Con đã giải quyết rồi, thầy đừng quá lo lắng.” Vương Thanh Hòa nhẹ nhàng lướt qua chuyện này.
Chu Giải Thư không nói tệp nữa, chỉ là lấy mấy thứ chuẩn bị đạy cho anh ngày hôm nay ra.
Chờ đến khi Vương Thanh Hòa chuẩn bị bắt đầu học tập, ông ấy mới mở miệng lần nữa: “Thanh Hòa, thầy là thầy của con, cũng coi con như con của mình. Thầy cũng biết nhà con có không ít chuyện. Nói cho thầy biết đi, có phải cha mẹ con lại bất công không? Hay là lại có chuyện gì đó quá đáng hơn. Con cứ nói ra, thầy sẽ trút giận giúp con.”
Trong mắt Chu Giải Thư, đứa học trò này của ông ấy là một người thích một sự nhịn chín sự lành, cho dù là việc lớn hay việc nhỏ thì anh cũng đều không muốn làm phiền người thầy là ông ấy.
Vậy thì sao mà được chứ?
Nếu những chuyện đó ảnh hưởng đến tiến độ học tập của học trò thì phải làm sao đây?
Dư Thành ngồi ở bên cạnh chờ lấy thuốc nghe được lời này cũng sợ ngây người, số người mà ông cụ Chu cứu được đều đếm không hết, người muốn cầu xin ông ấy chữa bệnh cũng có rất nhiều. Cho nên ông ấy có rất nhiều mối quan hệ.
Đây cũng là lý do vì sao có không ít người đều hi vọng được ông ấy nhận làm học trò.
Nhưng mà tính cách của ông cụ quá quái dị, nếu chủ động cầu xin ông ấy, ông ấy sẽ không đồng ý.
Lúc trước anh ấy còn đang lo lắng Vương Thanh Hòa làm học trò cho ông cụ, có nhiều mối quan hệ như thế lại không biết sử dụng, vậy thì phải làm sao đây.
Bây giờ thì hay rồi, anh ấy đã suy nghĩ quá nhiều!
Cần gì Vương Thanh Hòa phải chủ động mở miệng chứ? Chỉ cần nói vài câu, ông ấy cũng đã chủ động muốn giúp đỡ rồi.
“Tú Quyên, thuốc đã chuẩn bị xong chưa?” Chu Giải Thư thúc giục vợ đang ở trong bếp của mình.
Không bao lâu sau, bà cụ đã từ trong phòng bếp đi ra, bà ấy nhìn thoáng qua chồng mình: “Giục cái gì mà giục? Không phải ông đã nói là thuốc phải nấu đến giờ đó sao? Của Tiểu Phương đã xong rồi, nhưng mà của Tiểu Dư thì vẫn chưa.”
Bà cụ lấy phần thuốc của Tiểu Phương đưa cho anh ấy.
“Anh Phương, hôm nào gặp lại.” Dư Thành quơ tay với anh ấy.
Đối phương nghe thế cũng không nói gì, chỉ là thân thiên gật đầu với Dư Thành, sau đó lập tức rời đi.
Dư Thành cũng không thèm để ý, có thể gặp được Phương Bất Ngữ ở nơi này cũng coi như là cực kỳ may mắn. Anh trai này cũng rất ghê gớm, hiện tại đang làm bí thư của xưởng trưởng trong nhà máy của Hạ Thiên, có rất nhiều tin tức, chỉ có điều hơi khó tiếp xúc một chút.