Cho dù chia một xu tiền trong nhà cho thằng cả thì trong lòng ông ta cũng khó chịu.
Về chuyện này thì bọn họ và Bạch Tú Tú lại có cùng suy nghĩ.
Cô cũng đang suy nghĩ xem phải làm thế nào để cả gia đình này nôn hết tiền ra ngoài.
Vương Thanh Hòa đốt bếp lò lên, không bao lâu sau, cả gia đình đều đã biết.
Chu Kiều Kiều ngồi trong phòng bếp, nhìn chằm chằm vào phòng phía tây ở bên ngoài, trong lòng hụt hẫng.
Tuy rằng mùa này không lạnh đến mức phải đốt bếp lò, nhưng mà tại sao Bạch Tú Tú có mà cô ta lại không có chứ?
Vương Thanh Kỳ thật sự chẳng đáng mặt đàn ông chút nào, sao anh ta không biết học tập anh cả chứ?
“Vợ à, mẹ nói lát nữa em nấu hai quả trứng, lén mang về phòng hai chúng ta lén ăn.” Vương Thanh Kỳ chui vào trong phòng bếp, ôm lấy Chu Kiều Kiều vui vẻ nói đến chuyện ăn trứng gà.
Chu Kiều Kiều nhìn anh ta, sắc mặt không được đẹp cho lắm hỏi: “Sao hôm nay anh lại không đi ra cản? Hiện tại da đầu của em còn đang đau đây nè. Trần Phương muốn g.i.ế.c em, anh cũng không thèm quan tâm. Anh có còn là đàn ông không vậy hả? Trước khi kết hôn, không phải anh đã nói là anh sẽ không bao giờ để em phải chịu ấm ức sao? Hiện tại chuyện đi vào thành làm việc đã có tin tức gì chưa?”
“Cậu đã nói chuyện này chắc chắn sẽ thành công, bảo chúng ta cứ chờ một chút. Vợ à, em cứ yên tâm đi, cha mẹ thương anh nhất. Hôm nay anh không đi lên cản cũng là vì sợ chị tư quá kích động rồi cá c.h.ế.t lưới rách. Anh không nỡ để em bị thương.”
Vương Thanh Kỳ lại bắt đầu ăn nói ba hoa cãi chày cãi cối.
Tuy rằng trong lòng Chu Kiều Kiều vẫn cứ không vui, nhưng mà nghĩ đến chuyện có thể đi vào thành phố, sắc mặt cũng đẹp hơn một chút: “Vậy thì còn tạm được, chúng ta tuyệt đối không thể sống kém hơn Bạch Tú Tú được.”
“Yên tâm đi, mười người như anh cả cũng còn thua xa anh. Anh ta cũng chỉ có một đống sức khỏe, chỉ có thể làm việc ở trong thôn, sau này chờ anh đi vào thành phố rồi, chúng ta và anh ta sẽ trở thành hai loại người khác nhau.” Vương Thanh Kỳ nói đến chuyện tương lai lập tức lộ ra vẻ khát khao vô hạn.
Chu Kiều Kiều cũng gật đầu: “Ngày mai em cũng phải vào trong thành, anh đi cùng với em đi. Chuyện bán nhân sâm này cứ để những người khác trong nhà đi là được rồi. Dù sao sẽ không thiếu phần của chúng ta, em còn có chuyện quan trọng, muốn dẫn anh đi gặp một người.”
Chu Kiều Kiều kể lại chuyện hôm trước có người trong nhà máy thực phẩm đụng trúng Triệu Quế Phân cho Vương Thanh Kỳ nghe.
Vốn dĩ lúc đó cô ta đang định đi cùng với mẹ chồng, nhưng mà sau đó lại gác chuyện này sang một bên. Ngày mai cô phải đi báo bình an với người ta, sẵn tiện xem xem có thể nhờ vả được cái gì hay không.
“Có được không?” Vương Thanh Kỳ không tin chuyện này cho lắm.
“Em may mắn lắm, chuyện này còn có thể có vấn đề gì chứ?” Chu Kiều Kiều khá bực bội khi thấy Vương Thanh Kỳ không tin mình.
“Được rồi.” Vương Thanh Kỳ không muốn cho lắm, nhưng anh ta vẫn đồng ý.
Cơm chiều của cả gia đình vẫn là đồ ăn nhạt nhẽo như mọi hôm, cả gia đình Bạch Tú Tú ăn cơm xong lập tức quay về phòng.
Trong phòng, Bạch Tú Tú đóng kỹ cửa lại, lấy bốn cái trứng gà còn thừa trong phòng ra hết, lại lấy đường đỏ ra nói: “Tối nay chúng ta ăn trứng gà đường đỏ đi.”
Vương Thanh Hòa ôm hai đứa nhỏ lên giường đất ngồi, cầm lấy trứng và đường mà vợ đưa sang nói: “Để anh nấu cho, em cũng nghỉ ngơi một chút đi.”
Bạch Tú Tú cũng không từ chối, lên giường đất ngồi ngắm anh nấu trứng đường đỏ với hai đứa con, câu được câu không kể lại những chuyện phát sinh trong phòng của lão tứ cho anh nghe.
Chờ trứng đường đỏ nấu xong, Bạch Tú Tú cũng nói xong.
“Ăn trước đi.” Vương Thanh Hòa nhìn vợ mình, anh thích nghe cô nói chuyện, cô nói cái gì anh cũng thích.
Nhìn thấy anh bưng trứng đường đỏ nóng hổi đến, Bạch Tú Tú cũng nói ra chuyện mà cô đã suy nghĩ mấy ngày qua cho anh nghe: “Thanh Hòa, về thân thế của anh, em muốn thử bắt tay thăm dò từ phía hai vợ chồng già nhà họ Vương. Nếu như anh không phải bị người ta vứt bỏ, người nhà họ Vương đột nhiên nghe nói có người vào thôn tìm con, bọn họ chắc chắn sẽ có hành động gì đó, đến lúc đó chúng ta cũng sẽ có cơ hội phát hiện vài thứ. Anh cảm thấy có được không?”
Bạch Tú Tú nhìn chồng, có chút sốt ruột muốn làm thử.
Vương Thanh Hòa thấy vợ mình cứ kiên quyết muốn điều tra được cái gì, lập tức gật đầu nói: “Được rồi, nghe lời em. Để anh tìm người lan truyền tin đồn cho. Ăn trước đi, mấy chuyện khác chờ lát nữa lại nói.”
Lúc nói chuyện với Bạch Tú Tú, anh vẫn luôn rất dịu dàng.
Anh nói xong, lập tức đi múc trứng đường đỏ cho hai đứa nhỏ.
Hai đứa nhỏ đi theo Bạch Tú Tú ở trong đại đội cả ngày, hiện tại đều cảm thấy mệt rồi.
Cả gia đình bốn người yên lặng, trong phòng chỉ còn có tiếng ăn uống.
Chờ ăn đồ ăn xong, cả gia đình đều dọn dẹp gọn gàng, rửa mặt sạch sẽ, tắt đèn kéo màn, Vương Thanh Hòa ôm lấy vợ mình, thương lượng với cô dự định của anh: “Tú Tú, anh muốn rút ra một chút thời gian rảnh mỗi ngày đi theo chú Trương học đông y.”
“Học đông y?” Bạch Tú Tú có chút kinh ngạc, kiếp trước Vương Thanh Hòa cũng học đông y, nhưng mà là sau khi cô c.h.ế.t đi.
Sau này anh đi làm giàu, khởi nghiệp bằng việc làm ăn buôn bán dược liệu và đồ cổ.
Sau đó lại phát triển làm mưa làm gió, sau đó mới mở rộng chuyện làm ăn khác.
Không ngờ kiếp này anh lại thức hiện việc này sớm hơn.
“Ừ, anh học đông y, sau này xử lý những dược liệu đó giúp em cũng sẽ càng tiện hơn. Anh là người học tay ngang, chắc chắn không giỏi bằng những người đi học từ nhỏ, nhưng mà chỉ cần có thể nhập môn, học tập quen biết một chút dược liệu, tiếp xúc thêm một ít người về phương diện này. Có thể giúp đỡ che giấu một chút cho dược liệu trong không gian của em là được rồi.”
Vương Thanh Hòa kiên nhẫn giải thích ý đồ của mình.
Anh không có bản lĩnh tài giỏi gì, đối với món bảo bối đáng sợ trong tay Tú Tú, đây là cách xử lý tốt nhất ở giai đoạn hiện tại.
Nếu sau này một ngày nào đó có thể làm buôn bán, anh lại sẽ tính toán một lần nữa.
Cho nên, hiện tại anh muốn học thứ này trước, là vì cô sao?
“Anh cũng không cần học quá chuyên nghiệp, cũng không cần khám được bệnh gì cho người khác, cho nên cũng sẽ không lãng phí quá nhiều thời gian. Chờ đến sau này, anh vẫn có thể chăm sóc em giống như bình thường, không có chuyện gì thay đổi hết.” Vương Thanh Hòa thấy vợ vẫn luôn không nói gì, còn tưởng rằng cô đang lo lắng anh sẽ dùng hết thời gian ở chuyện khác.
Cho nên anh bảo đảm với cô.
Đáp lại anh chính là cái ôm của vợ.
Bạch Tú Tú ôm chặt người bên cạnh nói: “Nếu anh muốn học thì phải học cho giỏi. Anh thông minh như thế, học chuyên sâu vào. Sau này em sẽ làm việc ở hiệp hội phụ nữ, công việc khác cũng không phải việc nặng gì, em tự làm cũng được.”
Người này, dường như mỗi một chuyện anh làm đều là vì cô.
“Thỉnh thoảng anh cũng có thể tính toán cho chính bản thân anh, không cần phải luôn vì em mãi.”
Giọng nói của Bạch Tú Tú có chút nặng nề.
Vương Thanh Hòa vỗ nhẹ lưng cô, kéo cô ra khỏi lòng n.g.ự.c của mình, nhìn đôi mắt ửng đỏ của cô, hôn nhẹ nói: “Anh vì em chính là đang tính toán cho chính anh đó.”
Sáng sớm.
Cả nhà họ Vương đều thức dậy, trong lòng tất cả mọi người trong phòng đều có tâm sự, nếu có thể bán hai cây nhân sâm kia đi với giá tốt, một nhà có lẽ sẽ được chia không ít.
Chờ nên bữa sáng hôm nay, mọi người đều có chút ngẩn ngơ.
Bữa sáng trong nhà không có gì khác với mọi hôm, là cải trắng nước trong còn dư tối hôm qua và bánh bột bắp thô ráp.
Cả nhà ăn cơm, sắc mặt đều không quá tốt.
“Hôm nay để thằng năm và thằng cả đi bán nhân sâm đi.” Cả gia đình ăn sáng xong, Vương Thủ Thành nhìn thoáng qua đứa con trai út mà ông ta yêu thương và tin tưởng nhất.
Con trai út cưới được một cô vợ tốt, nói không chừng cũng có vận may.
Hơn nữa bình thường con trai út rất thông minh, tính cách cũng giống ông ta nhất.
Vương Thanh Kỳ vừa nghe nói để anh ta đi, nhớ đến lời vợ nói tối hôm qua, nhanh chóng từ chối: “Chuyện này, cha, hôm nay con còn có chuyện khác, con phải đi làm việc khác với vợ con. Cha để anh hai đi đi, anh hai làm việc cũng rất đáng tin.”