Không có công việc kia, cũng sẽ không có công việc như hiện tại.
Bây giờ lại đối xử nghiêm túc như vậy với Thanh Hoà, vậy thì chính là ân nhân của bọn họ rồi.
"Đúng vậy, anh nghĩ qua mấy ngày nữa đưa cho chú Trương chút gì đó, khi nào nhà máy của bọn anh được nghỉ làm, anh lên núi kiếm cho chú Trương ít con mồi."
Vương Thanh Hoà thương lượng với Bạch Tú Tú.
Hai người ở trong những chuyện này, luôn luôn có thể nói chuyện đến cùng một điểm.
"Tiếp theo chúng ta trồng thuốc gì?" Lần này đã bán hết sạch hoàng kì, không gian của cô cũng phải đổi trồng loại khác.
Nhân sâm kia vẫn chưa tới lúc thu hoạch, số thuốc này chính là đường kiếm tiền tốt nhất của cô và Thanh Hoà.
"Tiếp theo chúng ta trồng cây cát cánh đi, chu kỳ của nó dài, ngoài việc nó có thể tăng giá. Hơn nữa, nó có thể tích trữ. Chúng ta bán đi bao nhiêu, cũng không đến mức bị nghi ngờ."
Chuyện này đã trải qua sự chọn lựa của bọn họ. Một là thứ này ở trên núi phổ biến, nhưng người biết có thể làm thuốc không nhiều.
Thứ hai chính là thứ này vận chuyển càng dễ dàng hơn một chút.
So với hoàng kì, cái này an toàn hơn.
Mặc dù Dư Thành nhìn có vẻ rất trượng nghĩa, nhưng không có nghĩa là lúc có chuyện xảy ra, Dư Thành sẽ không bán đứng anh và Tú Tú.
Với tính cách của Dư Thành, căn bản chưa từng cân nhắc tới việc vận chuyển thuốc sẽ bị người khác để mắt tới.
Anh ấy đột nhiên có tiền, cũng không có khả năng che giấu không tiêu.
Nghĩ như thế nào cũng nguy hiểm.
Vẫn nên an toàn hơn một chút mới tốt.
“Được, em nghe anh." Bạch Tú Tú nhìn chồng mình, mặc dù không biết anh đang suy nghĩ gì, nhưng đầu óc của anh tốt, hơn nữa trực giác rất chuẩn.
Cô tin tưởng anh.
Vương Thanh Hoà yêu c.h.ế.t câu nói này của vợ mình, mỗi lần cô nói tin tưởng anh, anh đều cảm thấy vô cùng êm tai.
Anh đỏ mặt, đưa hạt giống đã chuẩn bị xong cho cô.
"Vợ à, số thuốc này của chúng ta, anh định cho đi hai nhóm trước rồi ngừng, hai nhóm sau, ít nhất phải ba tháng sau mới lại cho đi một lần. Đi quá thường xuyên, anh sợ Dư Thành xảy ra chuyện."
Vương Thanh Hoà thương lượng với vợ mình.
Bạch Tú Tú cũng cảm thấy nên là như vậy: "Anh không nói, em cũng định thương lượng với anh. Chúng ta và Dư Thành đã có liên quan đến nhau, muốn biết tin tức ở tỉnh thành không khó.
Cũng không cần tiếp tục thường xuyên mua bán thuốc nữa."
"Vậy lần sau anh ấy đến, anh sẽ nói với anh ấy." Vương Thanh Hoà lưu loát nhào xong bột mì.
Bắt đầu chuẩn bị băm nhân bánh.
"Tú Tú, em vào trong phòng nghỉ ngơi đi, lát nữa anh làm xong, sẽ gọi em."
Vương Thanh Hoà sợ cô chê mùi tanh của thịt tươi, thúc giục Bạch Tú Tú vào nhà.
Bạch Tú Tú cũng không di chuyển, giúp anh buộc lại tạp dề: "Không cần, lát nữa em giúp anh gói bánh."
Vương Thanh Hoà thấy vẻ mặt nghiêm túc phải giúp một tay của cô, chỉ cảm thấy đáng yêu: “Được, vậy lát nữa anh dạy em cách gói."
"Được." Bạch Tú Tú ngồi đó nhìn anh chuẩn bị đồ, gọi hai đứa nhỏ tới, tiếp tục dạy bọn nó nhận biết chữ.
Lúc Vương Thanh Hoà nghe hai đứa nhỏ đọc chữ theo vợ, trong đầu có một loại cảm giác giấc mộng thành sự thật.
Đây chính là cuộc sống mà trong mơ anh cũng muốn.
Một công việc danh giá, còn có vẻ mặt vui cười của Tú Tú, hai đứa con ngoan ngoãn vây quanh bọn họ.
Sáng sớm.
Vương Thanh Hoà theo thường lệ đưa vợ mình đến tổ dân phố.
Bạch Tú Tú cứ chờ anh đi rồi mới vào trong.
Trong phòng hôm nay bà chủ nhiệm Uông là người tới sớm nhất, Bạch Tú Tú nhìn thấy bà ấy, cũng rất bất ngờ: "Chào buổi sáng bà chủ nhiệm Uông."
Bà chủ nhiệm Uông nhìn thấy Bạch Tú Tú tới sớm như vậy, khẽ cười: "Chào buổi sáng Tiểu Bạch, đừng gọi dì là bà chủ nhiệm nữa, cứ gọi là dì Uông đi. Tiểu Đường cũng gọi như vậy, cháu đừng khách khí."
"Dì Uông." Bạch Tú Tú cũng không khách khí, đây chính là cơ hội tốt để giữ quan hệ với bà chủ nhiệm Uông.
"Ngồi đi, làm sao nay cháu lại tới sớm như vậy, trời càng ngày càng lạnh, về sau có thể đến muộn hơn một chút. Người lớn có thể chịu lạnh, nhưng hai đứa nhỏ này thì không."
Bà chủ nhiệm Uông nói xong, khẽ chỉ vào đồng hồ trên tường: "Muộn hơn nửa tiếng cũng không sao."
"Cảm ơn dì Uông đã quan tâm, cũng không phải ngày nào cháu cũng có thể tới sớm như vậy, hôm nay là ăn cơm sớm. Dì Uông sao dì cũng tới sớm như vậy?"
Bạch Tú Tú nghi ngờ.
"Dì đến chờ để xem Tiểu Đường và Triệu Minh, hai người bọn họ hôm nay phải đưa bản kiểm điểm cho dì, dì phải cầm được trước.
Bình thường dì quá dễ dãi với bọn họ rồi.
Bọn họ cũng đều là người của tổ dân phố chúng ta, đứa nào đứa nấy đều ỷ vào mọi người trong nhà quen biết, không tập trung làm việc.
Cả văn phòng đều bị bọn họ làm cho náo nhiệt không có sức mạnh gì, dẫn đến khai triển công việc cũng vô cùng gian nan.
Không thể để cho bọn họ lại tiếp tục như thếnữa."
Lúc bà chủ nhiệm Uông nói những chuyện này, mày nhíu chặt mi tâm sắp thành hình chữ xuyên rồi.
Nhìn Bạch Tú Tú một chút, bà chủ nhiệm Uông không nói hết lời trong lòng ra ngoài.
Trước khi Bạch Tú Tú đến, văn phòng này, cũng bởi vì thái độ không tập trung, làm hại khổ chủ người ta thiếu chút c.h.ế.t rồi.
Bà ấy vì chuyện này muốn từ chức, kết quả bị bên trên khuyên ngăn.
Hiện tại người đi sinh con, cũng là người tiếp đãi lúc ấy.
Có điều những lời này bà ấy không muốn nói ra.
Nếu như lại nói nữa, Tiểu Bạch cũng sẽ thất vọng với văn phòng.
Bà chủ nhiệm Uông nghĩ vậy, thái độ đối với Bạch Tú Tú cũng tốt hơn. Đây chính là người trẻ tuổi lý tưởng nhất làm việc với bà ấy, làm cho văn phòng này một lần nữa tốt lên.
"Tiểu Bạch à, văn phòng chúng ta nhiều việc, hiện tại cũng không có Phó Chủ Nhiệm. Dì cũng không phải kiểu người nhìn lý lịch kia, dì theo chủ nghĩa năng lực là tối cao. Chỉ cần cháu có năng lực, vậy thì không có gì không thể. Văn phòng chúng ta chỉ cần có thể một lần nữa xây dựng lại được sự tín nhiệm trong lòng của tổ dân phố láng giềng, cháu chỉ cần làm tốt, sau này dì có cơ hội, sẽ nhắc đến chuyện Phó Chủ Nhiệm. Văn phòng này, dì coi trọng nhất chính là cháu."
Thái độ của bà chủ nhiệm Uông vô cùng chân thành.
Bạch Tú Tú trở nên kích động, không quan tâm có phải bánh nướng hay không, cô ăn trước rồi lại nói.
Cô muốn nắm lấy mỗi một cơ hội.
Cô muốn trở nên tốt hơn một chút, muốn cuộc đời của mình thật xứng đáng, về sau hai đứa bé trưởng thành, lúc nhắc đến cô, có thể rất tự hào.
Cô muốn cho hai đứa con có cuộc sống tốt hơn, để bù đắp lại đời trước.
Cũng muốn tiếp tục trải qua cuộc sống với Vương Thanh Hoà, sau này anh lợi hại như vậy, cô đương nhiên cũng không thể kém cỏi.
"Dì Uông, hôm nay dì tới sớm như vậy à?" Tiểu Đường đẩy cửa ra, nhìn thấy trong phòng cũng chỉ có Bạch Tú Tú và bà chủ nhiệm Uông, lập tức phá vỡ bầu không khí ban đầu.
Trong lòng lại càng không thoải mái.
Làm sao dì Uông đối tốt với Bạch Tú Tú như vậy? Vừa rồi bà ấy đã nói gì với Bạch Tú Tú, nhìn Bạch Tú Tú dường như rất vui vẻ.
Sẽ không phải là nhắc đến chuyện Phó Chủ Nhiệm chứ.
Tổ dân phố vẫn luôn không có Phó Chủ Nhiệm, chỉ có chủ nhiệm.
Hai năm này Triệu Minh vẫn muốn làm Phó Chủ Nhiệm, đều bị gạt bỏ. Trước đó Triệu Minh nói chủ nhiệm là sẽ nắm được tất cả quyền lợi, cho nên mới không đồng ý có Phó Chủ Nhiệm.
Nhưng lúc cô ta vừa tới, dì Uông đã nói, hi vọng cô ta có thể nỗ lực tiến bộ.
Cha cô ta cũng đã nói, nhà cô ta và nhà họ Uông quan hệ cũng không tệ lắm, về sau biểu hiện một chút, đến lúc đó có thể nhắc đến.
Cô ta vẫn luôn biểu hiện bản thân tốt một chút, kết quả hiện tại lại bỗng nhiên xuất hiện Bạch Tú Tú.
Dựa vào cái gì chứ!