Cha chồng cũng không biết giấu chuyện này đi giúp bà ta nữa.
“Thanh Hòa, mẹ đi qua đó xem thử.” Nói xong Tề Nghênh Nghênh đi về phía nhà bếp.
Mở cửa phòng bếp ra, lập tức nhìn thấy lão Hạ đang xụ mặt đứng ở một bên, vợ của Hạ Thành và Hạ Vi thì đang đứng cách xa nhau.
Nhưng mà ánh mắt của bọn họ khi nhìn về phía đối phương đều giống như đang nhìn kẻ thù vậy.
“Có chuyện gì thế? Sao mấy đứa…”
“Mẹ, mẹ về rồi! Chị hai ăn h.i.ế.p con. Mới sáng sớm chị ta đã bắt con đi vào trong phòng bếp nấu cơm, con lại nghĩ chị ta mới gả cho anh hai của con, với lại mẹ sắp về nên cũng đi vào bếp làm việc. Kết quả chị ta còn đi theo vào soi mói con. Nói cái gì mà chị ta mang thai, không ăn được cái này, không ăn được cái kia. Con bảo chị ta tự nấu mà ăn thì chị ta nói con ác độc, nói con bắt một người đang vác bụng bầu như chị ta làm lụng nấu cơm. Mẹ, mẹ quản chị ta đi chứ!”
Hạ Vi tức đến muốn khóc.
Cô ta ở nhà luôn được cưng chiều, từ trước đến nay chưa bao giờ thiệt thòi trong phương diện ăn mặc.
Ngoại trừ chuyện yêu đương không được như ý cô ta ra, những việc khác đều đúng ý cô ta hết.
Cô ta có bao giờ bị sai khiến đi làm việc như bây giờ đâu chứ?
Bị sai đi làm việc thì cũng thôi, cái con nhỏ Hứa Niệm Đệ này lại còn không hài lòng.
Hạ Vi cảm thấy cô ta quá tủi thân.
Tề Nghênh Nghênh cũng là một người bênh vực người mình, vừa nghe nói con gái chịu ấm ức như thế, ánh mắt lập tức thay đổi trở nên vô cùng sắc bé: “Hứa Niệm Đệ, cô đang làm cái gì thế hả? Cô gả đến nhà chúng ta, chúng ta chính là người một nhà, sẽ sinh sống cùng nhau. Chúng tôi cưới cô về không phải để cô sai khiến ăn h.i.ế.p con gái của tôi. Sao nào? Cô tưởng con gái tôi cũng giống mấy đứa con gái trong gia đình như cô sao? Tôi nói cho cô biết, cô muốn làm cái gì thì làm, đừng có mà sai Hạ Vi làm việc!”
Hứa Niệm Đệ bị mắng mà ngu người, lúc ở nhà cô ta toàn là nghe mẹ nói phụ nữ lúc mang thai chính là quý giá nhất.
Trên thực tế cô ta cũng đúng là vì đang mang thai nên người nhà họ Hạ mới đồng ý nâng cao lễ hỏi, còn thỏa mãn hết các loại yêu cầu của cô ta đưa ra.
Cô ta vốn dĩ nghĩ trước khi kết hôn đã như thế, vậy chẳng phải sau khi kết hôn sẽ càng tốt hơn sao?
Kết quả rốt cuộc là có chuyện gì thế này?
Tại sao cô ta lại không thể sai Hạ Vi làm việc chứ?
Cô ta chính là chị dâu, đang mang thai cháu nội của nhà họ Hạ đó!
Hứa Niệm Đệ ấm ức lại bất lực nhìn chồng mình.
Hạ Thành cũng đau lòng vợ nói: “Mẹ, không phải Niệm Đệ đang mang thai sao? Em ấy chỉ là sợ bụng mình có vấn đề gì cho nên mới bảo Hạ Vi cẩn thận một chút mà thôi. Hạ Vi đã lớn thế này rồi, có cần thiết phải vì chút chuyện vặt đó mà gây gổ cãi nhau sao? Mẹ xem nếu cãi nhau như thế, lỡ như dọa sợ Niệm Đệ…”
“Thế nào? Không thể dọa nó à? Có bắt nó làm cái gì đâu, chính nó lại còn kén chọn kiếm chuyện. Có chuyện gì mà không thể đối phó đỡ một ngày hả? Chờ mẹ về rồi nói chuyện sau, không lẽ mà có thể làm gì nó à?”
Tề Nghênh Nghênh bảo vệ con gái, lau nước mắt cho con gái, nhìn Hứa Niệm Đệ: “Đúng là trong bụng cô đang mang thai con cháu nhà họ Hạ chúng tôi, nhưng mà tôi cảnh cáo cô, đừng có mà sai Hạ Vi làm cái gì. Có chuyện gì cứ để mẹ làm, không được nữa thì không phải hôm nay chị cả của con về sao…”
Tề Nghênh Nghênh nhìn về phía Bạch Tú Tú.
Bạch Tú Tú còn chưa kịp cãi lại, Vương Thanh Hòa cũng đã dùng câu nói tương tự để đáp trả Tề Nghênh Nghênh: “Mọi chuyện trong nhà tôi đều do tôi làm, tôi còn không nỡ để em ấy làm chuyện gì, đừng có nói với tôi là mấy người định bắt Tú Tú làm việc cho mấy người đó nha?”
Vương Thanh Hòa nói một câu trực tiếp làm Tề Nghênh Nghênh ngu người.
Sao vợ thằng cả lại không phải làm việc.
Hạ Thành vừa nghe thế cũng nhanh chóng nói chuyện giúp vợ mình: “Mẹ, buổi sáng mẹ phải đi làm, cũng không có thời gian rảnh chăm sóc Niệm Đệ, chị cả lại mới về nhà chúng ta, hơn nữa không phải chị cả và anh cả không ở lại nơi này sao? Con thấy trong cái nhà này chỉ có Hạ Vi là rảnh rỗi nhất. Hạ Vi ở trong nhà cũng không có chuyện gì làm, phải để nó làm việc nhà nhiều hơn, nếu không sau này gả đi ra ngoài thì ai mà thèm nó chứ? Lỡ như nó bị trả trở về thì phải làm sao?”
Hạ Thành khá bất mãn trước việc em gái ăn h.i.ế.p Hứa Niệm Đệ.
Hạ Vi thật sự rất quá đáng, ít nhất thì hiện tại Niệm Đệ đan mang thai, hơn nữa còn là vừa mới gả đến, cô ta không thể chăm sóc Niệm Đệ một chút sao?
Tại sao cứ nhất định phải làm lớn chuyện chứ!
“Hạ Thành, anh điên rồi hả? Mắc cái gì mà bắt em làm việc chứ? Vợ là do anh cưới, sao lại bắt em phải chăm? Anh tự chăm thì c.h.ế.t à?” Lúc đối mặt với Kỷ Phòng, đầu óc Hạ Vi không được thông minh, nhưng mà bình thường ở trong nhà, khi tranh giành gì đó với người khác, cô ta lại cực kỳ thông minh.
Sợ mình bị thiệt thòi.
Tề Nghênh Nghênh nghe con trai và con gái cãi nhau đến đau cả đầu.
Lại thấy hai người kia cãi nhau làm phòng bếp vô cùng lộn xộn, cùng với sắc mặt như mưa gió sắp đến của lão Hạ.
Nếu cứ tiếp tục cãi nhau nữa, chắc là lão Hạ sẽ đuổi bọn họ đi ra ngoài hết.
“Được rồi, mấy cái chuyện phiền phức này tạm gác lại từ từ tính, hai đứa ở trong phòng bếp bận rộn nửa ngày trời, đã nấu cơm xong chưa? Mẹ thấy mấy người trong đại viện đều đã đi ra ngoài hết rồi, nhà mình cũng phải đến giờ ăn cơm rồi đúng không? Nếu mà còn không ăn cơm nữa thì sẽ muộn giờ làm mất.”
Tề Nghênh Nghênh không muốn phân rõ xem ai đúng ai sai với bọn họ ngay bây giờ, chơ nên dứt khoát hỏi xem cơm đã nấu thế nào rồi.
Không nhắc đến việc này thì thôi, nhắc đến cái này thì Hạ Vi lại càng giận hơn.
“Mẹ còn nói nữa! Con đang định đi nấu cơm, Hứa Niệm Đệ đã bắt đầu kén cá chọn canh, chọn lựa nửa ngày, làm hại con đến bây giờ còn chưa nấu xong.” Hiện tại Hạ Vi còn cảm thấy bực bội vì sao cô ta lại đồng ý đi nấu cơm chứ.
Nghĩ đến đây, Hạ Vi ấm ức oán trách cha: “Cha, đều là tại cha đó! Nếu không phải cha cứ nhất quyết bắt con đi nấu cơm thì làm gì có mấy chuyện phiền phức này đúng không?”
“Vi Vi, con nói bậy cái gì thế!” Tề Nghênh Nghênh nhanh chóng kéo con gái sang một bên, cô ta bị điên rồi đúng không?
Sao ai cũng dám trách thế?
Suốt buổi sáng ngày hôm nay Hạ Chí Phi chỉ cảm thấy toàn là gà bay chó sủa.
Nhìn về phía cả gia đình con trai cả đang đứng bên cạnh, bọn họ đều đang lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, rõ ràng là không ngờ rằng gia đình này lại mất mặt xấu hổ như thế!
Vì chút chuyện nhỏ này mà cũng có thể cãi nhau được.
Thật đúng là mặt trong mặt ngoài đều bị mất sạch hết rồi!
Hạ Chí Phi thấy vợ còn đang dỗ con gái: “Đây là con gái ngoan mà bà cưng chiều ra đó, đây là con dâu tốt mà bà lựa chọn. Sáng nay chúng ta ra tiệm cơm quốc doanh ăn sáng đi, không ăn ở trong nhà được nữa rồi. Chờ nấu cơm xong cũng không biết phải chờ đến lúc nào nữa! Hơn nữa cả gia đình thằng cả vừa mới về, cũng phải đón gió tẩy trần cho bọn họ, không thể quá khó coi. Thanh Hoa, Tiểu Bạch, cả chị sui nữa, mọi người cất đồ đạc trước đi, chúng ta đi ra ngoài ăn sáng. Lát nữa lại đi thu xếp chuyện khác sau.”
Một đống người thế này cùng nhau đi ra ngoài ăn.
Tề Nghênh Nghênh nhức đầu, đây là mười mấy người đó, cùng nhau đi ra ngoài ăn thì phải tốn biết bao nhiêu phiếu gạo, phiếu thịt và tiền chứ?
“Lão Hạ, hay là chúng ta tùy tiện ăn chút gì đó đối phó đi, chờ đến tối lại đón gió tẩy trần sau, hiện tại tôi đi tìm vài món có sẵn hâm nóng cho mọi người ăn, ăn xong tôi lập tức dẫn mấy người bọn họ đến nhà máy.” Tề Nghênh Nghênh muốn làm ông ta thay đổi ý kiến.
Nhưng mà hiện tại Hạ Chí Phi bị con gái và con dâu thứ hai chọc giận, bây giờ còn bị vợ phản đối, lửa giận lập tức bùng lên dữ dội hơn.