Bà ta đang nắm thóp công việc của Bạch Tú Tú đó. Với lại bà ta là mẹ chồng, lén lút nói vài câu, không lẽ Bạch Tú Tú còn có thể từ chối sao?
Bà ta có nhiều công việc bận rộn như thế, Bạch Tú Tú rảnh rỗ thì phụ giúp chăm sóc gia đình một chút, đây không phải là chuyện nên làm sao?
Đều là người một nhà cả mà…
Kết quả, mơ thì đẹp lắm, Bạch Tú Tú lại không dựa theo lẽ thường.
Tề Nghênh Nghênh giận đến mức suốt đoạn đường sau đó đều không nói tiếng nào, chỉ xụ mặt.
Mãi đến khi đi đến tổ dân phố, gặp được Tiểu Đàm làm việc cùng đơn vị với bà ta, Tề Nghênh Nghênh mới chịu lộ ra ý cười.
Bà ta còn rất cần mặt mũi trước mặt người ngoài.
Tiểu Đàm nhìn về phía Tề Nghênh Nghênh, cũng nhìn thấy Bạch Tú Tú đứng bên cạnh Tề Nghênh Nghênh.
Nhà chị Tề tìm được con trai, con dâu chính là cô gái Tiểu Bạch làm việc khá nhanh nhẹn này, ngay từ đầu bà ấy nghe được chuyện này còn cảm thấy rất hoang đường.
Rốt cuộc sao lại có chuyện trùng hợp đến thế được chứ?
Nhưng mà thật sự lại có nhiều chuyện trùng hợp như thế đó.
Lần trước khi chị Uông kể cho bà ấy nghe về cô gái Tiểu Bạch này, bà ấy vẫn luôn để ý đến.
Còn đi xem lý lịch làm việc của tiểu bạch vài lần, dạo gần đây thậm chí còn được thăng chức làm phó chủ nhiệm tổ dân phố.
Thành tích công việc đẹp như thế, cũng không phải không có khả năng chuyển đến bên này.
Nếu bên phía chị Tề lại giúp sức một chút thì lại càng dễ xử lý hơn.
Nếu làm việc tốt thì giữ lại, nếu làm việc không tốt thì cứ từ từ lại tính.
Lúc này mới có thể dựa vào quan hệ đến tổ dân phố.
Thật ra nếu dựa theo bằng cấp của Tiểu Bạch và năng lực làm việc của cô, nếu cô là người tỉnh thành thì cứ trực tiếp thi xin việc là được.
Trong lòng Tiểu Đàm suy nghĩ khá nhiều, đối mặt với một cô gái trẻ có năng lực làm việc khá tốt, bà ấy vẫn khá dịu dàng: “Chị Tề, Tiểu Bạch, bây giờ chúng ta đi vào phòng làm việc trước nha?”
Tề Nghênh Nghênh gật đầu đồng ý: “Được rồi, chuyện này phiền cô.”
“Có cái gì mà phiền chứ? Tiểu Bạch vốn dĩ là một người rất giỏi, chúng tôi chỉ là mở miệng nói một chút, người ta vẫn là đánh giá cao năng lực của Tiểu Bạch. Nếu con bé không có đủ năng lực thì cho dù tôi có đi năn nỉ cũng chẳng có tác dụng gì.” Tiểu Đàm nói, lại nhìn về phía Bạch Tú Tú.
“Tiểu Bạch, thật ra thì tổ dân phố nơi này cũng chỉ có mấy công việc không khác gì mấy với chỗ cháu làm lúc trước. Cháu chỉ cần nghiêm túc làm việc là được, nếu có gì không hiểu thì cứ hỏi dì hoặc mà mẹ chồng của cháu.”
Bà ấy và chị Tề đều là người từng làm công việc người điều giải của tổ dân phố.
Biết nên làm mấy công việc này như thế nào.
“Cảm ơn chủ nhiệm Đàm.” Bạch Tú Tú nhẹ nhàng cảm ơn, thái độ vô cùng ngoan ngoãn.
“Cứ gọi dì là dì Đàm đi, để dì dẫn cháu đi vào, chờ xử lý xong chuyện của cháu thì dì cũng phải đi làm.”
Con đường bên này tên là đường Dâm Bụt, phòng làm việc cũng là tổ dân phố Dâm Bụt.
Người làm việc ở nơi đây nhiều hơn trong huyện một chút.
Cô đi vào phòng, trong phòng có khoảng chín người.
Ai nấy đều đang làm việc.
Nhìn thấy Bạch Tú Tú đến, những người này đều có chút tò mò nhìn vài lần.
Tiểu Đàm giao Bạch Tú Tú cho chủ nhiệm tổ dân phố nơi này.
“Chủ nhiệm Cao, đây là Tiểu Bạch.” Tiểu đàm nói xong đẩy Bạch Tú Tú bước về phía trước.
Chủ nhiệm Cao này là một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi, mặc áo xanh lam, đeo mắt kính.
Bà ấy trông giống như là một người khá nghiêm túc và nhanh nhẹn.
Bà ấy cẩn thận quan sát Bạch Tú Tú, Bạch Tú Tú cũng vô cùng bình tĩnh cho bà ấy nhìn. Cùng lúc đó, cô cũng đang cẩn thận quan sát chủ nhiệm Cao này.
Một lúc lâu sau, chủ nhiệm Cao gật đầu nói: “Ừm, là một cô bé rất nhanh nhẹn có sức sống, cháu là Tiểu Bạch đúng không? Cháu qua bên kia ngồi đi, tiếp nhận công việc của Tiểu Trương. Tiểu Trương được điều động đến vị trí công việc khác, cháu cứ tiếp tục giải quyết công việc mà cô ấy còn đang dang dở là được. Nếu có chuyện gì không hiểu thì cứ hỏi Tiểu lâm và Tiểu Lục ngồi bên cạnh cháu.”
Bạch Tú Tú nhìn thoáng qua vị trí mà chủ nhiệm Cao chỉ, đó mà một góc dựa sát cửa sổ.
Bên ngoài cửa sổ có một góc cây hoa dâm bụt, nhưng mà hiện tại là mùa đông, chỉ còn cành khô dính tuyết.
“Khoảng một tuần nữa sổ lương thực của cháu mới chuyển đến nơi này, cháu còn cần phải quay về huyện xử lý một chút. Hôm nay cháu cứ làm quen với công việc, ngày mai đi về xử lý chuyện này trước đi.” Chủ nhiệm Cao nhanh chóng sắp xếp công việc cho Bạch Tú Tú.
Còn chuyện vì sao lại là ngày mai.
Nếu như cách làm việc của Tiểu Bạch không tốt như những gì được ghi trong thành tích của cô, vậy bà ấy chắc chắn sẽ đổi người khác.
Tổ dân phố Dâm Bụt của bọn họ đều làm việc khá tốt, không cần của nợ đến cản tay cản chân.
So với những tổ dân phố khác thường hay mắt nhắm mắt mở cho qua, bà ấy lại làm không được.
Bởi vì chuyện này, số lượng người thi đậu chỗ bà ấy đều ít hơn những nơi khác.
Người điều đi nơi khác cũng nhiều, cho nên mới làm cho chỗ bà ấy bị thiếu người.
Bạch Tú Tú nghe xong kế hoạch của bà ấy cũng cảm thấy không có gì không ổn.
Cô và Thanh Hòa đi quá vội vàng.
Quay về vừa lúc có thể xử lý một ít chuyện lặt vặt khác.
Thấy hình như chủ nhiệm còn đang chờ cô trả lời, Bạch Tú Tú gật đầu trả lời ngay: “Cảm ơn chủ nhiệm, cháu nhất định sẽ nhanh chóng xử lý xong công việc quay về cương vị làm việc.”
“Ừ, cháu đi làm việc đi.” Chủ nhiệm Cương khá hài lòng với thái độ muốn nhanh chóng quay về cương vị làm việc của Bạch Tú Tú.
Bà ấy không muốn nhận những người không tích cực trong công việc.
“Chị Đàm, nếu như các chị không có việc gì nữa thì cũng đi về đi, đừng chậm trễ công việc của mình.” Chủ nhiệm Cao chỉ thiếu điều nói thẳng mấy người có thể đi rồi.
Tề Nghênh Nghênh thấy chủ nhiệm Cao lộ ra thái độ lạnh nhạt như thế, trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều.
Đáng đời! Phải để cho loại người giống như chủ nhiệm Cao đứng ra trị Bạch Tú Tú mới được.
Tốt nhất là làm cho Bạch Tú Tú cảm thấy không làm nổi công việc này nữa, muốn quay về nhà.
Đến lúc đó công việc ở huyện của cô cũng đã mất, bên này cũng không có công việc, cũng chỉ có thể ở nhà hầu hạ vợ thằng hai.
Lần sau chờ đến khi kiếm được công việc nào tốt hơn, lại để cho vợ thằng hai đi làm.
Tề Nghênh Nghênh mơ rất đẹp, đi theo Tiểu Đàm cùng nhau đi ra ngoài.
Nụ cười trên mặt vẫn chưa từng biến mất.
Tiểu Đàm thấy bà ta vui vẻ như thế, cũng nhịn không được trêu ghẹo: “Chị Tề, hôm nay trông chị vui vẻ thật đó, là vì tìm được con trai, lại có được một cô con dâu vừa xinh đẹp lại giỏi giang sao?”
Xinh đẹp lại giỏi giang?
Tề Nghênh Nghênh lập tức cười không nổi, Bạch Tú Tú mà làm việc giỏi giang hả?
Cô cũng chỉ có một gương mặt xinh đẹp, có thể dụ dỗ con trai bà ta nghe theo lời cô răm rắp!
Nhưng mà Tề Nghênh Nghênh cũng không tiện nói những lời này với Tiểu Đàm, nếu nói ra chẳng phải sẽ bị người ta chê cười sao?
Tề Nghênh Nghênh bực bội cười gượng nói: “Ừ, đúng là rất vui. Từ sau khi con trai cả của tôi về, cũng coi như giải quyết được muộn phiền mấy năm qua của tôi.”
“Vẫn là chị Tề có phúc cho nên mọi thứ mới có thể viên mãn như thế, tôi nghe nói con trai thứ hai nhà chị cũng kết hôn rồi đúng không? Hai đứa con lại, Hạ Vi thì xinh đẹp, Hạ Minh thì tuy còn nhỏ nhưng mà bình thường tôi nhìn thấy thằng bé, thằng bé cũng rất lễ phép. Con cái nhà chị cũng không cần lo đến chuyện tìm bạn đời, cho con cái lập gia đình hết rồi, cuộc sống của chị mới thật sự coi như là sung sướng.”
Tiểu Đàm nhắc đến chuyện nhà Tề Nghênh Nghênh, lại nhịn không được nhớ đến mấy chuyện sốt ruột của nhà mình.
Thật đúng là không thể so với người ngoài, bà ấy vẫn là phải nghĩ xem nên làm như thế nào để nhà mình yên ổn một chút thì tốt hơn.
Tề Nghênh Nghênh nghe Tiểu Đàm nói thế cũng có chút lâng lâng, Tiểu Đàm nói chuyện đúng là êm tai thật.
Bà ấy nói cũng không sai, tuy rằng con cái nhà bà ấy chẳng giỏi giang gì, nhưng ít nhất đến tuổi kết hôn đều có thể kết hôn.
Sau này sống sung sướng, bà ta làm mẹ cũng có thể yên tâm hơn rồi.
Bạch Tú Tú ngồi xuống bàn làm việc của mình, người ngồi bên phải và đằng trước cô đều khẽ tự giới thiệu với cô.