“Sao nào? Cô còn không phục đúng không? Cá còn có thể bổ sung dinh dưỡng cho cả gia đình, cô nhìn lại mình xem cô có thể làm cái gì? Còn không biết xấu hổ nói Kiều Kiều là sao chổi, tôi thấy cô mới là sao chổi đó. Cô còn ngẩn ra đó làm gì? Mau đi nấu cơm phụ chị hai của cô đi. Nếu cô còn nói bậy nữa, sau này trong nhà có thu hoạch thêm cái gì, cô cũng đừng hòng lấy được một xu!”
Triệu Quế Phân càng mắng càng hăng say, lập tức trút hết toàn bộ bực bội khó chịu vì Bạch Tú Tú trong mấy ngày qua lên ra ngoài.
Triệu Thúy Hoa vừa nghe đến tiền, lập tức không dám giận nữa.
Thôi, cô ta không so đo với mụ già xui xẻo này, cầm được tiền mới là quan trọng nhất.
Triệu Thúy Hoa chạy đi thật nhanh.
“Vợ thằng tư, con cầm cá đi vào, mẹ muốn xem thử xem là cá gì.” Hai mắt Triệu Quế Phân nhìn chằm chằm vào trong sọt.
Trần Phương nghe mẹ chồng nói muốn xem cá, cũng không nói tiếng nào, trực tiếp cầm qua đó.
Cô ta cũng không muốn bị mắng giống như Triệu Thúy Hoa.
Nhìn thấy sáu con cá nheo trong sọt, Triệu Quế Phân cũng có chút thèm.
“Được rồi, mấy con cá này thì có cái gì mà xem! Đều là mấy thứ chẳng đáng bao nhiêu tiền. Cầm một con đi hầm đi, năm con cá còn lại thì để thằng hai và thằng năm mang đi cho cậu nó, chuyện chính sự mới là quan trọng nhất.” Bởi vì ngày hôm qua con trai cả không mang bất cứ thứ gì về, sáng sớm hôm nay Vương Thủ Thành đã bắt đầu nhìn chằm chằm.
Nhìn dáng vẻ hiện tại của Vương Thanh Hòa cũng không giống như là mang theo con mồi cỡ lớn gì về, lập tức sắp xếp phân chia mấy con cá này, tránh cho bị nhà thằng cá chiếm của hời! Lại nói hầm một con cá thì anh cũng đã chiếm hời lắm rồi, còn có thể ăn canh cá nữa.
Bạch Tú Tú nhìn thoáng qua là biết ngay ông ta đang nghĩ cái gì, cô chưa từng ôm bất cứ chờ mong gì về giới hạn của người nhà họ Vương.
Đừng nói là một con cá, cho dù chỉ là một miếng vảy cá thì cô vẫn cứ muốn chiếm của hời!
Suy nghĩ không bằng hành động, Bạch Tú Tú tranh thủ lúc bọn họ còn chưa kịp đồng ý, nhanh chóng mở miệng nói: “Cha, mấy con cá này cho dù là ít hay nhiều thì cũng đều coi như là nguồn thu nhập thêm của cả gia đình đúng không? Nếu như là nguồn thu nhập thêm thì không phải nên chia đều cho cả gia đình sao?”
“Mấy con cá này thì chia kiểu gì? Bán thì được bao nhiêu tiền chứ?”
Vương Thủ Thành bực bội nhìn thoáng qua con dâu.
Cái cô con dâu cả này đúng là lắm chuyện thật đó.
Bạch Tú Tú bị ông ta nhìn cũng không sợ: “Lúc trước Thanh Hòa săn được con thỏ, con mồi nhỏ, bán không được bao nhiêu tiền, mọi người cũng không trích một nửa cho gia đình mà trực tiếp chia luôn. Con thấy con cá lần này cũng có thể như thế, sáu con cá, mỗi gia đình một con không phải là vừa đủ sao? Ai muốn tặng cho người khác thì lấy phần của mình mà tặng, dù sao thì con sẽ không tặng con cá phần nhà con đi, con muốn hầm nó!”
“Cha, con cá phần của con cũng không muốn tặng cho người khác.” Lão tứ Vương Thanh Chính vừa nghe nói muốn đưa cá cho anh hai và thằng năm đi tặng cho người khác, cũng cực kỳ không vui.
Hiện tại thấy Bạch Tú Tú ra mặt, anh ta đương nhiên cũng không thể chậm trễ.
Đây không phải chuyện mấy con cá, là cha mẹ bất công.
Chỉ có anh hai và thằng năm có thể chuyển công tác, bọn họ đều phải ở trong nhà trồng trọt, chờ đến sau này, con của hai người kia thành người thành phố, con cái nhà bọn họ có khả năng còn không thể ăn cơm no nữa.
Với lại đến lúc đó không phải vẫn sẽ xài tiền trong nhà sao?
Trong phòng bếp, Triệu Thúy Hoa cũng nghe được mấy chuyện ở bên ngoài, nhanh chóng chạy ra nói: “Cha, cá của con và chồng con cũng không tặng. Nếu muốn tặng thì tặng phần của bọn họ đi!”
Lập tức, bầu không khí trong sân cứng đờ lại.
Vương Thủ Thành thật sự rất muốn đánh con trai.
Mấy cái thứ không biết cố gắng này, đều là người một nhà, bọn họ phân chia rạch ròi như thế làm gì?
Lưu Tiểu Nga vừa tiến vào phòng đã bắt đầu phát tiết cơn bất mãn của cô ta, Bạch Tú Tú càng nhìn ánh mắt càng lúc càng lạnh, nghe cô ta nói đến chuyện quả báo thì còn trực tiếp bật cười thành tiếng nói: “Báo ứng? Xem thím nói kìa, mùa đông mấy năm nay không phải cả nhà họ Vương đều dựa vào chồng tôi lên núi đi ăn mới có thể ăn được thịt hay sao? Bình thường có chuyện gì cũng đẩy cho anh ấy. Nếu như thật sự có quả báo thì cũng sẽ báo đám quỷ hút m.á.u mấy người mới đúng chứ.”
“Chị ăn nói kiểu gì thế hả? Không phải chúng ta đều là người một nhà sao?” Lưu Tiểu Nga cũng không phải người can đảm gì, bị Bạch Tú Tú mỉa mai, khí thế lập tức yếu đi hơn phân nửa.
“Đúng vậy, chúng ta là người một nhà, tôi không thoải mái, thím mang cơm vào phòng cho tôi một bữa thì thế nào? Sao nào? Có chuyện thì chúng ta là người một nhà, không có chuyện gì thì tôi phải gặp quả báo đúng không? Tôi bảo thím bưng cho tôi chén cơm mà còn phải gặp quả báo, vậy chẳng phải các thím phải bị thiên đao vạn quả, đoạn tử tuyệt tôn à?”
Bạch Tú Tú cướp lấy chén của cô ta, mở cửa ra nói: “Thím còn chưa đi à? Chờ tôi thỉnh thím đi?”
Lưu Tiểu Nga cắn răng: “Chị! Chị!”
Lưu Tiểu Nga còn chị chưa xong thì Bạch Tú Tú đã đóng sầm cửa lại.
Quả nhiên, vừa nhìn thấy người nhà họ Vương là cô lại nhịn không được cảm thấy phiền!
Kiếp trước cô đã không thích mấy chị em dâu này rồi, cho nên dứt khoát không thèm tiếp xúc. Cho dù là ai nhảy nhót đến trước mặt cô, cô đều trực tiếp ngó lơ không thèm phối hợp.
Đặt chén cơm lên bàn, Bạch Tú Tú nhìn hai đứa nhỏ vẫn còn đang ngủ say, tự mình ăn cơm trước.
Chờ bọn nhỏ thức dậy rồi lại ăn.
Buổi tối.
Bên ngoài cửa vang lên tiếng động, Bạch Tú Tú nhìn ra bên ngoài cửa sổ, quả nhiên cả nhà họ Vương đã về.
Cô tinh mắt nhìn thấy Vương Thanh Hòa đi theo ở cuối cùng, lập tức đứng lên muốn đi ra ngoài.
“Mẹ ơi, con cũng muốn đi đón cha!” Nguyệt Nguyệt vốn dĩ đang vẽ trên bàn cát tự chế với Minh Minh, nhìn thấy cô muốn đi ra ngoài, nhanh chóng buông đồ chơi xuống lập tức đi theo cô ra ngoài.
Bạch Tú Tú hôn nhẹ lên mặt hai đứa con nói: “Bên ngoài lạnh lắm, con ngoan ngoãn ở trong phòng chờ, lát nữa mẹ mang đồ ăn ngon cho con.”
Buông con xuống, Bạch Tú Tú lập tức đi ra ngoài.
Vừa ra đến sân, cô cũng không nén được âm thầm kinh ngạc một chút, ôi má ơi, gia đình này xuất sắc thật đó!
Trong sân, Trần Phương và Triệu Thúy Hoa vô cùng chật vật, trên mặt đầy vết thương nhỏ, tóc ướt đẫm.
Quần áo cũng ướt đẫm, mặt mày trắng bệch, giống như là quỷ c.h.ế.t đuối bò lên bờ.
Chu Kiều Kiều đi theo ở phía sau, tuy rằng hôm nay quần áo hơi bẩn một chút, nhưng lại không có bất cứ vết thương nào, hơn nữa cũng không bị ướt.
Bọn họ đi vào nhà, Triệu Thúy Hoa cuối cùng cũng không nhịn được nữa, hùng hùng hổ hổ nói: “Mẹ, thím năm là sao chổi! Mẹ xem đi? Mẹ xem bọn con đi theo thím ấy đi vào trong núi rồi bị thương đầy người nè.”
Trong phòng, Triệu Quế Phân không thể đi ra ngoài, bà ta bò đến bên cạnh cửa sổ, mở cửa sổ ra mắng: “Cô thì biết cái gì chứ? Sao Kiều Kiều có thể là sao chổi được? Cô không biết cẩn thận rồi bị thương, liên quan gì đến nó chứ?”
Nói xong, ánh mắt của Triệu Quế Phân khi nhìn về phía Chu Kiều Kiều có chút ra vẻ như dịu dàng hiền hòa: “Kiều Kiều, hôm nay bọn con đi vào núi thu hoạch thế nào? Có bị thương không?”
Chu Kiều Kiều bực bội nhìn thoáng qua chị dâu ba Triệu Thúy Hoa, sau đó mới trả lời Triệu Quế Phân: “Mẹ, con không có bị gì hết. Bọn con vào núi phát hiện được không ít cẩu kỷ, còn có quả đào dại nữa, chị ba hái đào nên mới rơi xuống con sông ở sườn núi bên kia. Nhưng mà bọn con cũng coi như là không bị ngã uổng công, trong nước còn có không ít cá. Nhưng mà bởi vì chị ba kêu cứu mạng, gọi những người khác trong thôn đến, cho nên ba người bọn con chỉ có thể bắt được sáu con cá về thôi.”
Triệu Quế Phân nghe thế lập tức không vui: “Vợ thằng ba? Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi? Không được kêu cứu mạng, cô kêu cái gì mà kêu? Mạng sống của cô quan trọng đến thế à? Cô còn quan trọng hơn cá sao?”