Mọi ấm ức mà bà ta phải chịu đựng tự chỗ Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú lập tức biến mất sạch sẽ.
Quả nhiên, quyết định này của bà ta là quá đúng đắn!
Con đĩa hút m.á.u Hạ Hữu Đức còn phiền hơn con trai cả rất nhiều.
Ít nhất thì con trai cả vẫn là do bà ta sinh ra, nhưng mà Hạ Hữu Đức dẫn theo cả gia đình của ông ta…
Tề Nghênh Nghênh chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đã cảm thấy buồn nôn.
Ăn cơm chiều xong, cả gia đình lại bị Hạ Chí Phi yêu cầu chuyển nhà giúp Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa.
Căn nhà mà Tề Nghênh Nghênh tìm cho bọn họ cách căn nhà này không quá xa, đi bộ mười phút là đến.
Nhà mới ở trong một căn hẻm nhỏ, căn hẻm nhỏ này có nhà san sát về nhau, cổng chính bằng gỗ được xoát sơn, bên trên còn có mộc sắt dùng để gõ cửa.
Nhà mới là căn nhà thứ năm trong hẻm này.
Nhìn thấy có hàng xóm mới đến, hai bên đều có người nghe tin đi ra ngoài quan sát bọn họ.
Nhưng mà lúc này mọi người đều đang bận rộn, ai cũng không đứng ra chào hỏi bắt chuyện.
Để tránh cho cản trở việc chuyển nhà của người ta.
Trong sân, vừa đi vào cổng chính sẽ là một cái sân nhỏ, trong sân còn có một cái giếng nước.
Trong sân này rộng khoảng một trăm mét vuông, bên trái còn có một cái lều, bên trong có không ít củi gỗ.
Trong sân cũng rất sạch sẽ.
Bên trong là phòng ốc, có hai căn nhà nhỏ, một cái còn đi kèm cả phòng khách.
Khu vực nấu cơm nằm ở một căn phòng phụ nhỏ bên ngoài.
Bên trong có xây bếp đất, nồi thì đã bị chủ nhà cũ cầm đi rồi.
Dù sao thì muốn mua một cái nồi mới cũng tốn không ít tiền, còn cần cả phiếu nữa.
Bạch Tú Tú nhìn kích cỡ của cái bếp này, chắc là nồi nhà cô dùng cũng được.
Bên trong căn phòng kia tuy rằng trống rỗng, nhưng tổng thể phòng ốc cũng không tính quá cũ.
Quan trong nhất là ánh sáng cực kỳ tốt.
Hơn nữa lại còn không cần sống chung với một đám người.
Nếu như người trong nhà máy muốn chia được một căn phòng ở như thế, trừ phi là tầng lớp quản lý, nếu không gần như là nằm mơ mới có được.
Vừa nhìn thấy căn nhà này, Hứa Niệm Đệ cũng đi theo đến đây hóng chuyện nhịn không được ghen tị, tại sao lại như thế chứ? Cô ta còn đang mang thai con cháu của nhà họ Hạ đó, cô ta và chồng cô ta kết hôn cũng không có căn nhà tốt như thế để ở.
Tại sao cái người mới nhận từ bên ngoài về lại có hết mọi thứ chứ?
Bất công cũng không thể bất công thái quá như thế.
Hứa Niệm Đệ giận muốn chết, kéo chồng mình rất nhiều lần, muốn anh ta lên tiếng nói chuyện.
Thật ra Hạ Thành cũng chẳng tốt hơn Hứa Niệm Đệ được bao nhiêu, anh ta nhìn thấy căn nhà đầu, trong đầu cũng đã tưởng tượng đến cảnh sau này anh ta và Niệm Đệ ở trong căn nhà này, sinh con ra rồi sẽ cho con ở trong căn phòng còn lại.
Rảnh rỗi không có chuyện gì làm thì về nhà ăn cơm.
Anh ta cũng không dám tưởng tượng đến lúc đó cuộc sống sẽ sung sướng như thế nào nữa.
Hơn nữa còn không cần phải nhìn sắc mặt đáng sợ của cha anh ta.
Nhưng mà ở thời khắc quan trọng này anh ta cũng không dám nói cái gì, lúc trước mẹ anh ta đã từng đề nghị để anh ta dọn đến đây ở rất nhiều lần, đều bị cha bác bỏ hết.
Mẹ cũng bị mắng, miễn bàn đến anh ta!
Bởi vì chuyện nhà mẹ đẻ của Niệm Đệ, số tiền nhà bọn họ bỏ ra cũng đủ để mua một căn nhà tương tự.
Anh ta không cần suy nghĩ cũng biết, chỉ cần anh ta dám nhắc đến, cha chắc chắn sẽ mắng anh ta ngay!
Còn không bằng anh ta ngoan ngoãn một chút.
Thấy chồng của mình vẫn luôn không có động tĩnh gì, Hứa Niệm Đệ nhỏ giọng lải nhải: “Cha bất công quá rồi đó, hai chúng ta còn đang ở trong nhà, cũng chưa từng thấy cha mẹ nói sẽ tìm nhà cho chúng ta. Với lại… Nhà bọn họ chỉ có vài người như thế, cần gì phải ở một nơi rộng lớn như vậy chứ? Cả gia đình nhà mẹ đẻ của em cũng không được ở trong một căn nhà khang trang như thế này.”
Nhắc đến nhà mẹ đẻ của cô ta là Hạ Thành lại đau đầu: “Vợ à, em đừng nhắc đến nhà mẹ đẻ của em nữa. Nếu không phải nhà mẹ đẻ của em đòi nhiều tiền như thế, anh đoán chắc chúng ta cũng có thể có được một căn nhà như thế này. Lát nữa em đi vào rồi cũng đừng nhắc đến chuyện này, để bọn họ nghe được, bọn họ sẽ mắng nữa đó. Mắng anh thì cũng thôi đi, lỡ mà mắng em khóc, anh lại còn phải dỗ em nữa.”
Hứa Niệm Đệ không nói thêm gì nữa.
Trong nhà, bà Ngụy quan sát xong căn nhà, cũng có đổi mới về cái nhìn đối với sui gia nhà họ Hạ này.
Lúc gia đình này đón con rể và Tú Tú đến tỉnh thành thì vừa sốt ruột lại có lệ.
Bà còn tưởng rằng cả gia đình này không hề coi trọng con rể, nhìn căn nhà này lại cảm thấy bọn họ tốn rất nhiều tâm tư.
Xem ra là do bà suy nghĩ nhiều rồi, làm gì có cha mẹ nào mà không yêu thương con của mình chứ?
Trong khoảng thời gian ngắn, bà Ngụy cũng lộ ra vẻ mặt hiền hòa với hai vợ chồng Hạ Chí Phi và Tề Nghênh Nghênh.
Không còn lạnh nhạt và khách sáo giống như trước nữa.
“Anh chị sui, làm phiền hai người đã vất vả lo lắng cho hai đứa nó như thế.” Bà Ngụy mỉm cười nói chuyện với hai người bọn họ.
Hạ Chí Phi hơi sửng sốt, từ sáng đến giờ, đây là lần đầu tiên chị sui vui vẻ cười nói chuyện với bọn họ như thế đó.
Tề Nghênh Nghênh ở bên cạnh cũng rất giật mình, bà ta còn cho rằng chị sui này chỉ có một gương mặt lạnh thôi chứ.
Thì ra bà ta còn có thể lộ ra vẻ mặt hiền hòa thế này nữa à?
Nhưng mà cái giá để đổi lấy sự thân thiện này đúng là lớn thật đó.
Phải bỏ rất nhiều tiền để mua được căn nhà này.
Tề Nghênh Nghênh tiếc của.
Hơn nữa còn phải cho bà Ngụy ở chung trong căn nhà này, bà ta lại càng khó chịu hơn.
“Đương nhiên là phải lo lắng rồi đúng không? Ai bảo đây là con trai của tôi chứ?” Tề Nghênh Nghênh cố ý nhắc nhở, đây là con trai của bà ta, không phải con của bà già này.
Đừng tưởng rằng Thanh Hoa gọi bà ta là mẹ thì tưởng là thật.
Nếu không phải anh bị cô vợ kia mê hoặc, sao anh có thể như thế chứ?
Bà Ngụy cũng hiểu ý mà Tề Nghênh Nghênh muốn ám chỉ, nhưng mà bà cũng không thèm để ý. Mặc kệ thái độ của bà ta như thế nào, chỉ cần thật lòng muốn tốt cho con, vậy thì không có gì tốt hơn.
“Thanh Hòa, Tiểu Bạch, hai đứa con nhìn xem căn nhà này còn có vấn đề gì không? Hai đứa có mang theo đủ đồ chưa? Nếu chưa thì lát nữa để mẹ dẫn hai đứa đi mua.” Hạ Chí Phi quan tâm hai đứa con.
Thật ra chuyện này nên để Tề Nghênh Nghênh nói mới đúng, nhưng mà hiện tại bà ta còn đang giận dỗi, Hạ Chí Phi chỉ đành tự nói.
Hơn nữa ông ta cũng không yên tâm để vợ đi làm chuyện này,
Thậm chí ông ta không thể nào hiểu được, mấy năm nay ngày nào bà ta cũng lải nhải bên tai ông ta về chuyện lạc mất con, mỗi lần nhắc đến là vừa khóc vừa thở dài, nhưng hiện tại tìm được con về rồi, bà ta ngược lại còn giở thói bất công.
Đây chẳng phải là cố ý muốn kiếm chuyện sao?
“Đã mang đầy đủ hết rồi, lát nữa tôi và Tú Tú sẽ ngồi xe quay về huyện, bên này còn thiếu cái gì thì quay về một chuyến mang đến là được.” Vương Thanh Hòa từ chối khéo ý tốt của ông ta.
Anh không cần mấy ích lợi lặt vặt nhỏ bé kia.
Thứ anh muốn chính là mối quan hệ của Hạ Chí Phi.
“Vậy cũng được, để Hạ Minh đi theo hai đứa cùng nhau quay về được không? Nó còn có thể xách theo đồ phụ hai đứa.” Hạ Chí Phi muốn để các anh em thân thiết hơn.
Hạ Thành thì thôi đi, trong đầu anh ta toàn là toan tính.
Nhưng mà Hạ Minh thì được, trong đầu Hạ Minh chẳng có thứ gì.
Là một tên ngu ngốc chính hiệu.
Vương Thanh Hòa muốn từ chối, Hạ Minh vừa nghe có thể đi ra ngoài, hơn nữa cha mẹ đều không có mặt, trực tiếp đồng ý ngay: “Dạ được! Để con đi chung với anh cả chị cả.”
Để được đi ra ngoài chơi, Hạ Minh còn gọi bọn họ là anh cả chị cả.
Dù sao thì chắc anh đã mang theo gần hết mọi thứ rồi, cậu ta đi theo qua đó cũng chỉ là đi chơi thôi.
Ngày hôm qua lúc đi theo mẹ qua bên đó, cậu ta còn chưa kịp ngắm cái gì đã bị kéo đi làm việc nặng.
“Ừ, con đi đi, Nghênh Nghênh, bà lấy ít tiền đưa cho Hạ Minh.” Hạ Chí Phi khá hài lòng trước thái độ của con trai út, con cái nhà bọn họ phải như vậy mới đúng.
Tề Nghênh Nghênh lấy mười đồng tiền ra đưa cho cậu ta nói: “Con đi qua bên đó không được chạy lung tung.”
“Mẹ cứ yên tâm đi.” Hạ Minh tính toán xem nên xài số tiền này như thế nào.
Cả gia đình giúp đỡ mang đống đồ Vương Thanh Hòa khiêng đến bỏ vào phòng.