“Không được, tôi không đi. Tôi...” Chu Phú Đức giãy giụa không muốn đi.
Triệu Minh cũng ra vẻ không tình nguyện: “Chủ nhiệm, chuyện này sao có thể nghe theo một con nhóc chứ? Anh Chu nói sao cũng là láng giềng cũ, chỉ vì mê tín dị đoan mà bị bắt vào tù thì có ổn không? Một con nhóc không hiểu chuyện, không hiếu thuận như nó, sao chúng ta cứ mặc kệ như vậy, đây không phải là trơ mắt nhìn nó phạm sai lầm sao?”
“Cậu câm miệng, Chu Phú Đức cổ hủ mê tín, bắt anh ta thì có làm sao. Còn bà Triệu nữa, bà ta đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn nhúng tay vào mấy chuyện này. Năm trước vợ Tiểu Ngô suýt c.h.ế.t vì tin theo phương pháp mang thai dân gian của bà ta đó. Lúc ấy không ai tố cáo bà ta nhưng lần này thì không như vậy được nữa đâu.”
Bà chủ nhiệm Uông càng ngày càng bất mãn Triệu Minh, người này đúng là không tiến bộ một chút nào.
Triệu Minh sợ bà chủ nhiệm Uông, bị bà ấy nói vài câu thì lập tức tắt đài, không dám tiếp tục nói đỡ cho chị họ của anh ta nữa.
Chờ người đi rồi, Ninh Mai Mai lo lắng hỏi Chu Tứ Phượng: “Cô không bị làm sao chứ? Lúc nãy tôi chỉ lo bản thân chạy chậm, cha cô sẽ thật sự g.i.ế.c c.h.ế.t mẹ con mất.”
“Nếu để ông ta tiếp tục nháo như vậy thì dù ông ta có không lấy mạng chúng tôi thì chị em tôi cũng bị bán đi cả thôi, đến lúc đó thật là sống không bằng chết. Ngũ Phượng, theo chị vào nhà.” Chu Tứ Phượng kéo em gái và Ninh Mai Mai đi vào nhà, kết quả lại bị mẹ cô ấy túm lại.
Bà Chu khóc đến mức hai mắt sưng đỏ, thất vọng nhìn con gái: “Tứ Phượng, sao con có thể đưa cha con đến cục cảnh sát chứ? Đó là cha con, là trụ cột của cái nhà này, con, con làm như vậy thì sau này ai dám lấy con. Sao số mẹ lại khổ như vậy, có một đứa con gái như con chứ? Con mau đi tìm bọn họ, đưa cha con về đây đi.”
Chu Tứ Phượng nghe tiếng khóc thì rất phiền lòng, hất tay bà ta ra: “Con mặc kệ, ông ta đáng bị như vậy. Ông ta cổ hủ mê tín, ông ta không vào đó thì ai vào? Mẹ cũng đừng có mà khóc lóc với con, có ông ta ở đây thì mới không có ai dám cưới con đó. Ai mà không biết con gái nhà này gả đi rồi còn phải chu cấp cho nhà mẹ đẻ? Ai không biết thằng con trai nhà này chỉ biết ngồi không chẳng nghề ngỗng gì? Không có ông ta thì con vẫn nuôi được cái nhà này.”
Bên này bà Chu khóc sướt mướt, bên kia bà chủ nhiệm Uông đã đưa người tới nhà của bà cốt Triệu.
Vốn dĩ bà Triệu tên thật là Triệu Trân, lúc trước làm nghề thầy bói nên mọi người đều gọi bà ta là bà cốt Triệu. Sau này bà ta không làm nữa thì mọi người chuyển sang gọi bà ta là bà Triệu nhưng vẫn có người âm thầm gọi bà ta là bà cốt Triệu, mấy năm gần đây cũng đã gây họa cho không ít người.
Hiện tại bị người ta tìm tới cửa, Triệu Trân vô cùng hoảng sợ, nhưng khi nhìn thấy em họ của mình cũng tới thì bà ta cũng không sợ hãi như thế nữa.
“Có chuyện gì vậy?” Triệu Trân vui tươi hớn hở hỏi bọn họ.
Bà chủ nhiệm Uông cũng không khách sáo với bà ta: “Triệu Trân, có người kiện chị và Chu Phú Đức tuyên truyền mê tín dị đoan, chị bảo ông ta về nhà cắt tóc con gái đúng không, bây giờ chị đi với chúng tôi tới cục cảnh sát, mấy người làm việc mê tín bị người ta kiện.”
“Dựa vào đâu chứ? Mấy người dựa vào đâu mà bắt người?” Triệu Trân không vui.
Bà ta cũng là người trải đời nên không bị dọa sợ.
“Chị không đi? Vậy chúng tôi chỉ có thể báo án cho người tới đây bắt chị, chị chọn đi.” Bà chủ nhiệm Uông cũng không gây khó dễ.
Triệu Trân vừa nghe nói sẽ đưa người tới đây thì lập tức im miệng không dám hé răng.
Nếu để cảnh sát tới đây thật thì sau này ai còn dám tới tìm bà ta? Hơn nữa bây giờ trong nhà bà ta còn có người.
Bà ta cũng không dám đắc tội người này, nếu thật sự liên lụy người nọ thì sau này bà ta đừng hòng sống yên. Triệu Trân nghĩ vậy, cũng nhượng bộ: “Được thôi, tôi đi với mấy người.” Bà ta nói xong thì cùng rời đi.
Bạch Tú Tú có chút nghi hoặc nhìn vào trong nhà, cô cứ cảm thấy trong nhà đó có một bóng người vô cùng quen thuộc.
Bên ngoài, đoàn người vừa rời đi thì Chu Kiều Kiều ngồi trong nhà bà cốt Triệu nhẹ nhàng thở ra: “Anh Hồ, cũng may là anh kéo em lại, nếu không em đã bị cô ta nhìn thấy rồi!”
Chu Kiều Kiều kinh hồn không thôi, trong lòng cũng buồn bực, tại sao cô ta lại xui xẻo như vậy chứ? Chỉ là cùng anh Hồ tới đây xem bói thôi mà còn gặp chuyện thế này, lại còn trông thấy Bạch Tú Tú, nếu không phải anh Hồ phản ứng nhanh thì bây giờ cô ta cũng đã bị bắt luôn rồi.
Nếu thật sự bị bắt, bị người ta định cho cái tội mê tín dị đoan...
Chu Kiều Kiều thật không dám tưởng tượng Bạch Tú Tú sẽ vui vẻ thành cái dạng gì.
“Người phụ nữ vừa nãy, em sợ cô ta sao?” Hồ Thiên nhớ tới hai người phụ nữ trẻ tuổi ban nãy, anh ta nhận ra Tiểu Đường, người còn lại hẳn là người Chu Kiều Kiều sợ.
Lúc nãy cô ta nhìn thấy đối phương thì cả người lập tức lảo đảo.
“Cô ta chính là chị dâu cả của em, anh Hồ, cô ta thật sự rất ghê tởm, lúc em vừa gả về nhà chồng, cô ta lúc nào cũng ức h.i.ế.p em, lúc nào cũng thấy em không vừa mắt chỉ vì nhà mẹ đẻ của em ở trong thôn còn nhà cô ta thì không. Cô ta còn châm ngòi ly gián, dụ dỗ chồng cô ta náo loạn ra riêng, nếu không phải vì cô ta thì những chuyện này đâu xảy ra.”
Chu Kiều Kiều lập tức trút hết toàn bộ uất ức ra ngoài.
Hồ Thiên lại nhớ tới một chuyện, mấy ngày trước em họ bên nội của anh ta bị bắt giữ, trước khi bị bắt còn bị người ta đánh một đòn hiểm rồi đưa tới trước cửa cục cảnh sát.
Những chuyện xấu bọn chúng làm còn bị liệt kê hết ra giấy, còn tự ấn dấu tay nhận là bản thân gây ra những việc đó, có không ít việc còn chẳng tìm được bằng chứng.
Mấy hôm trước bọn chúng đang lên kế hoạch bắt hai đứa nhỏ của con trai cả nhà họ Vương thôn Hạ Hà, lúc ấy anh ta còn cảm thấy chuyện này thật quá trùng hợp, nếu bọn họ làm không xong thì anh ta sẽ nhúng tay vào, giúp Chu Kiều Kiều thuận nước đẩy thuyền.
Kết quả...
“Không phải lúc trước em nói cha chồng em muốn nhờ người bắt cóc hai đứa nhỏ nhà đó sao? Sau khi thất bại, cha chồng em và những người đó đã nói gì với nhau?” Hồ Thiên thoáng nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh, trong lòng dâng lên một dự cảm không tốt.
“Bọn họ? Bọn họ còn có thể nói gì? Cha chồng em đẩy hết tội lên người mẹ chồng, bây giờ mẹ chồng em còn bị nhốt kia kìa. Còn khi nào thì xét xử, bị giam bao lâu thì chắc phải chờ một thời gian nữa, ngay cả đám mẹ mìn cũng bị bắt đi, mấy người đó cũng thật là, còn tưởng bọn họ có biện pháp khác. Kết quả còn chẳng bằng mấy người nông thôn đó.”
Chu Kiều Kiều nhớ lại, chỉ thấy cả người như bốc lửa.
Mất công cô ta chờ đợi lâu như vậy.
Nhắc tới chuyện này, Chu Kiều Kiều lại mỉm cười ngoan ngoãn nhìn Hồ Thiên: “Anh Hồ, anh có quen mẹ mìn nào lợi hại hơn không? Cô ta và em không đội trời chung, từ khi gặp cô ta là em bắt đầu xui xẻo. Nếu anh có quen người thì có thể giúp em được không? Em thật sự không muốn thấy cô ta nữa.”
Hồ Thiên nghe tiếng năn nỉ phiền phức bên tai, lại quay sang nhìn Chu Kiều Kiều, cân nhắc xem đến lúc này thì có thể ra tay, xem cô ta còn có bao nhiêu giá trị lợi dụng...
“Anh Hồ? Coi như em thiếu anh một ân tình được không?” Chu Kiều Kiều nhịn đau, quyết định bán một mối nhân tình.
Cô ta may mắn, người giúp cô ta cũng sẽ may mắn, bây giờ cô ta còn nguyện ý nợ Hồ Thiên một ân tình, đó đã là nhượng bộ lớn nhất, anh ta chắc chắn sẽ may mắn đến chết.
“Em đã xin như thế thì anh đương nhiên sẽ đồng ý.”
Hồ Thiên đáp ứng Chu Kiều Kiều, tuy quan hệ giữa anh ta và người em họ bên nội kia không tính là thân thiết nhưng dù sao cũng là chuyện xấu của cả nhà, vẫn nên giúp đỡ một chút, cũng không biết chuyện này có liên quan đến người phụ nữ đó hay không.
Nếu có liên quan thì những chuyện xui xẻo tiếp theo là cô đáng nhận được, nếu không liên quan à? Đó là do số cô không tốt.