Bạch Tú Tú ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của bà ấy: “Thím à, công việc của cháu vô cùng thuận lợi, cũng không có ai ăn h.i.ế.p cháu cả. Hai đứa nhỏ đều ngoan lắm, còn chuyện người nhà họ Vương thì... Cháu cũng không biết.”
“Vậy là tốt rồi, lần này mấy đứa về đây thì cứ ở lại nhà thím đi!” Trần Kim Hoa vô cùng nhiệt tình.
“Dạ được, chúng cháu cũng đang muốn ở lại đây quấy rầy thím mấy ngày, thím à, chú thím có hứng thú cùng nhau đi vào núi thêm lần nữa không?” Bạch Tú Tú hỏi nhỏ bà ấy.
Trần Kim Hoa vừa nghe thế, hai mắt sáng rực lên, từ sau khi người nhà họ Vương bắt hươu bị phát hiện xong, có không ít người trong thôn đều thích đi vào trong núi.
Nhưng mà có rất hiếm người bắt được con mồi, cho nên không bao lâu sau cũng đều bỏ cuộc.
Nhưng mà nếu đi theo Vương Thanh Hòa thì lại khác. Nhà bọn họ cũng có thể kiếm ít thịt về, sắp sửa ăn tết đến nơi, bà ấy và lão Trần còn muốn kiếm ít thịt về, chia cho mấy ông bà cụ già neo đơn.
Đây cũng là chuyện bọn họ cần làm.
Hiện tại mấy người Vương Thanh Hòa về đây, còn chủ động nhắc đến chuyện này, vậy thì mọi người đều vô cùng vui vẻ.
“Có chứ, mấy đứa tính toán chừng nào thì bắt đầu đi? Hay là ở lại chỗ này ăn tết luôn đi!” tkh ước gì từ giờ đến tết mỗi ngày đều chạy vào trong núi.
“Chúng cháu phải quay về ăn tết, nhưng mà mấy ngày nay cũng tính toán là sẽ ở lại bên này.” Bạch Tú Tú cũng có chút tiếc hận, cô vốn dĩ cũng muốn ở lại nơi này ăn tết. Nhưng mà sau đó cô và Vương Thanh Hòa lại tính toán lại, nếu ở bên này ăn tết thì không thể nào quay về chúc tết cho thầy sớm được.
Cho nên bọn họ phải quay về.
“Vậy cũng được rồi!” Trần Kim Hoa vui vẻ, Trần Tráng Thực ở bên cạnh cũng vui vẻ theo.
Hạ Minh đi theo ở bên cạnh, khá kinh ngạc khi nhìn thấy bọn họ nhiệt tình như thế, bởi vì lúc anh cả ở nhà bọn họ, anh chưa bao giờ được đến thái độ này.
Đến cả những người không có mối quan hệ huyết thống với anh cả chị cả mà còn có thể nhiệt tình như thế, vì sao khi quay về nhà rồi, cảm xúc của cha mẹ vĩnh viễn đều luôn có chút xa cách thế này?
Chẳng trách anh cả không muốn quay về, nếu đổi thành cậu ta, cậu ta cũng không muốn về!
Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú ở lại trong thôn chừng năm sáu ngày mới chuẩn bị rời đi.
Mấy ngày nay bọn họ tổng cộng săn được bốn con hươu, còn có hai mươi sáu con thỏ hoang, mười con gà rừng.
Bởi vì Trần Kim Hoa còn định chia một ít thịt cho mấy người già neo đơn trong thôn, cho nên gia đình Bạch Tú Tú chỉ lấy đi nửa con hươu và năm con gà rừng.
Cũng may hiện tại đã là mùa đông, bỏ ra ngoài đông lạnh, mấy thứ này cũng dễ mang đi hơn nhiều.
Mấy người Bạch Tú Tú cầm theo thu hoạch lại quay về trong huyện.
Cô cầm một con gà rừng ra, chuẩn bị đi đến nhà Vương lão tam hỏi thăm tin tức của Chu Kiều Kiều.
Đối với người kiếp trước đã hại cô và Vương Thanh Hòa, cô nhất định phải xác nhận hiện trạng của cô ta mới được.
Vương Thanh Hòa cũng không phản bác ý kiến của cô.
Lúc Triệu Thúy Hoa nhìn thấy Bạch Tú Tú cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, sau đó lại mừng như điên.
“Chị cả... À không đúng, Tú Tú, hai anh chị về lúc nào thế? Anh chị, anh chí có biết chuyện nhà họ Vương chưa?” Triệu Thúy Hoa mời hai người bọn họ đi vào nhà, lúc này Vương lão tam đang ở trong phòng chăm con.
Nhìn thấy Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú, anh ta sợ đến mức lập tức đứng thẳng người.
Một lúc lâu sau anh ta mới lắp bắp nói: “Anh cả... Xin lỗi.”
Tiếng xin lỗi này là anh ta thiếu Vương Thanh Hòa.
Nhà bọn họ bám trên người Vương Thanh Hòa hút m.á.u quá lâu rồi, sau người người nhà họ Vương đều vào tù, trong lòng anh ta cũng bắt đầu cảm thấy bất an.
Lo lắng không biết có phải đến lượt anh ta rồi không.
Vương Thanh Hòa lạnh nhạt nhìn anh ta: “Chúng tôi đến để hỏi thăm tin tức.”
Anh sẽ không tha thứ cho bất cứ người nào trong nhà họ Vương, nhưng tương tự, anh cũng không có thù hận gì quá lớn với Vương lão tam, anh cũng không có ý định tiếp tục làm thêm gì đó để lãng phí thời gian của mình.
“Là muốn hỏi thăm tin tức của Chu Kiều Kiều và cha đúng không? Tôi, tôi dẫn hai anh chị đi thăm bọn họ!” Vương lão tam chủ động nhắc nhở.
Anh ta có tư cách thăm hỏi.
Vương Thanh Hòa nhìn về phía vợ mình.
Bạch Tú Tú gật đầu.
Đúng là cô rất muốn tận mắt nhìn thấy Chu Kiều Kiều.
“Hiện tại cũng còn chưa muộn, nếu chờ thêm vài ngày nữa, ăn tết rồi thì rất khó thăm tù.” Vương lão tam vội vàng tiếp tục nói.
“Được rồi.” Vương Thanh Hòa nói, buông con gà rừng kia xuống.
Trong lòng Triệu Thúy Hoa vô cùng vui vẻ, năm nay ăn tết có thêm đồ ngon rồi, từ sau khi bọn họ dọn ra ở riêng rồi, tuy rằng cuộc sống cũng không quá kém, nhưng mà chắc chắn không thể nào mỗi ngày đều có thịt ăn được.
Con gà mà cô ta bắt còn chưa lớn lên nữa!
“Em đi với Tú Tú, anh dẫn anh cả đi thăm Vương lão đầu đi.” Triệu Thúy Hoa cực kỳ ghét ông cha chồng Vương Thủ Thành này.
Bởi vì bọn họ tự tìm đường chết, làm hại chồng cô ta ở nhà máy cũng vất vả hơn rất nhiều.
Nhưng mà Vương lão tứ còn khổ hơn chồng cô ta là được rồi.
Hai vợ chồng thương lượng xong, lập tức quyết định mỗi người dẫn một người đi.
Bạch Tú Tú đương nhiên là đồng ý, dù sao thì cô cũng không muốn đi gặp Vương Thủ Thành.
Vương Thanh Hòa đi theo Vương lão tam đi thăm tù, Vương Thủ Thành vừa nhìn thấy Vương Thanh Hòa, sắc mặt lập tức thay đổi kịch liệt, ánh mắt như đang nhìn kẻ thù, giống như muốn g.i.ế.c c.h.ế.t anh vậy.
“Vương Thanh Hòa! Mày là thằng súc sinh!”
“Cha à, cha tỉnh táo lại chút đi, là cha có lỗi với anh cả đó.” Vương lão tam đờ ra, cha có ý gì đây hả? Không muốn chừa đường sống cho anh ta đúng không?
Cha đắc tội anh cả, sau này anh cả chắc chắn sẽ đi kiếm chuyện với anh ta đó.
Vương Thanh Hòa cũng không tức giận như những gì Vương lão tam tức giận.
Anh yên lặng nhìn Vương Thủ Thành chật vật gầy ốm gần như đã không ra hình cười, cười nhạt nói: “Quả nhiên, đúng là nên tận mắt đến gặp ông. Biết ông sống cuộc sống người không ra người, quỷ không ra quỷ, tôi cũng yên tâm rồi. Kiếp này chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa. Vương Thủ Thành, ông nhất định phải sống cho tốt đó, dù sao thì mỗi một ngày ông sống sau này, ông đều sẽ vô cùng dày vò.
Vương Thanh Hòa nói xong, cũng không thèm để ý đến Vương Thủ Thành ở đằng sau nổi trận lôi đình như thế nào, lập tức rời đi.
Mà bên kia, Bạch Tú Tú cũng đang đi thăm hỏi Chu Kiều Kiều.
Chu Kiều Kiều nhìn thấy Bạch Tú Tú, hai mắt đỏ ngầu: “Là cô? Sao lại là cô? Cô cố ý đến đây xem trò hề của tôi đúng không? Là cô hại tôi ra nông nỗi như thế này, Bạch Tú Tú, vì sao cô lại muốn hại tôi hả? Tôi không thù không oán với cô, cô còn cướp đồ của tôi! Nếu không phải vì cô, tôi nhất định sẽ sống vô cùng sung sướng. Tôi rõ ràng là vô cùng may mắn... Đều là tại cô!"
Chu Kiều Kiều không cam lòng hô to.
Bạch Tú Tú thấy cô ta ở trong tù, cảm thấy vô cùng hả giận.
“Chắc là cô lầm rồi thì phải, không phải tôi hại cô, cũng không phải tôi cướp cái gì của cô. Là cô muốn đẩy tôi xuống nước hại c.h.ế.t tôi, cũng là vì cô quá tham lam nên mới sẽ ở nơi này. Còn chuyện cướp đồ của cô thì lại càng là lời nói vô căn cứ. Chu Kiều Kiều, cuộc sống của cô không liên quan gì đến tôi hết. nhưng mà cô thì cứ luôn chướng mắt ghét tôi, nhưng mà sau này cũng không có gì đáng lo, dù sao thì còn chưa biết năm nào cô mới có thể được đi ra ngoài. Với lại... Chờ lần sau cô gặp lại tôi, tôi sẽ làm cho cô biết những thời gian mà cô mất đi đã tạo ra chênh lệch lớn cỡ nào.”
Bạch Tú Tú biết Chu Kiều Kiều sống không tốt là cô vui vẻ rồi.
Cô cũng không phải là người thích tha thứ cho người khác, huống chi, Chu Kiều Kiều phá hủy cả đời của cô. Nếu không phải cô may mắn được sống lại...
“Cô không được đi! Cô nhất định phải cứu tôi ra!” Chu Kiều Kiều tuyệt vọng kêu to.
Bạch Tú Tú không thèm để ý đến cô ta.
Sau khi ra ngoài, cô đi tìm Vương Thanh Hòa tập hợp.