Bạch Tú Tú vội vàng cướp lấy cái ly trắng men: “Bà à, đây là nơi điều giải chứ không phải nơi cho mấy người đánh nhau. Cảm xúc của bà quá kích động, tôi cảm thấy bà cứ đi về nhà trước đi, chờ người nhà bà ta ca rồi lại bảo người nhà bà đến đây theo đúng ý kiến của người bị hại Trần Tiểu Liên. Hiện tại bà có cãi nhau thì cũng không có kết quả gì.”
Bạch Tú Tú nói xong, lau nước mắt cho Trần Tiểu Liên nói: “Chị Tiểu Liên, chị vào phòng trà nghỉ ngơi lát đi.”
“Đúng vậy, con gái, con đi vào trong đó nghỉ ngơi trước đi, mẹ đi về nhà nấu cơm cho em trai của con trước, nếu chiều nay con muốn ly hôn thì cứ nói cho mẹ. Nếu không ly hôn mà chỉ dọn ra ở riêng thì cũng phải nói cho mẹ biết, mẹ đi chuyển nhà phụ cho con.”
Trần Quế Phương cực kỳ chờ mong.
Nếu con gái ly hôn thì bà ta có thể tìm chồng mới cho cô ấy. Nếu như không ly hôn, vậy bà ta có thể đi vay tiền!
Trần Tiểu Liên không biết mẹ ruột đang suy nghĩ cái gì, nhưng mà hiện tại cô ấy cũng không muốn nghe bà ta nói chuyện.
Hai bà già này gần như đã phá hoại cả cuộc đời cô ấy.
Trần Tiểu Liên dẫn theo con gái đi vào phòng trà, Bạch Tú Tú thuận tay đóng cửa lại giúp cô ấy.
Không bao lâu sau, bên trong đã vang lên tiếng khóc nức nở áp lực lại đè nén của Trần Tiểu Liên.
Bà cụ Kiều cũng bị mất mặt, chỉ có thể thất vọng rời đi.
Trước khi rời đi ngoài miệng vẫn cứ hùng hùng hổ hổ.
Phòng làm việc yên tĩnh trở lại, bà chủ nhiệm Uông vẫn luôn quan sát cách Bạch Tú Tú xử lý những việc này, xác nhận không có vấn đề gì rồi, bà chủ nhiệm Uông cũng càng thêm yên tâm với quyết định của bà ấy.
Trong một góc, Tiểu Đường còn đang rầu rĩ nói thàm, lúc nãy chủ nhiệm nói lát nữa sẽ có tin vui, rốt cuộc là tin vui gì?
Từ sau khi Bạch Tú Tú đến, cô ta không còn nhận được tin tức mới nhất từ phía chủ nhiệm nữa.
Cô ta cũng đã về nói cho gia đình nghe rất nhiều lần, để cha mẹ đi nói chuyện với chủ nhiệm.
Nhưng bên phía chủ nhiệm lại dầu muối không ăn.
Cô ta cũng không còn cách nào khác, so năng lực làm việc thì cô ta lại không bằng được Bạch Tú Tú.
Hơn nữa người nhà chồng còn cứ luôn kiếm chuyện bắt cô ta sinh một đứa con, hiện tại chỉ cần nhìn thấy Bạch Tú Tú là cô ta lại sẽ nghĩ đến tình cảnh thê thảm của mình.
Lại càng bực bội hơn nữa!
Bạch Tú Tú hoàn toàn không biết Tiểu Đường đang nghĩ cái gì, cho dù biết thì cô cũng không thèm để ý.
Chỉ cần đừng kiếm chuyện với cô, không có thứ gì quan trọng bằng việc cô tiếp tục bò lên vị trí càng hơn, cố gắng sinh hoạt, sống cuộc sống sung sướng hạnh phúc với chồng con.
Không bao lâu sau, những người khác cũng đều quay về.
Chờ mọi người đến đông đủ rồi, bà chủ nhiệm Uông mới tằng hắng nói: “Sáng hôm nay tôi đi họp, phòng làm việc lại đột nhiên bận rộn như thế, không có tôi ở đây tọa trấn, mọi người vất vả rồi.”
Bà chủ nhiệm Uông vừa mở miệng nói thế, mọi người lập tức bắt đầu khách sáo.
“Chủ nhiệm, đây là chuyện chúng tôi nên làm.”
“Đúng vậy.”
“Chủ nhiệm, hôm nay đi họp có chuyện gì sao?”
Mọi người mồm năm miệng mười hỏi.
Bà chủ nhiệm Uông cười cười nói: “Vẫn chỉ là mấy chuyện cũ thôi, với lại sắp sửa ăn tết, tổ dân phố sẽ cấp phát một ít trợ cấp xuống. Còn có một chuyện nữa, tôi muốn thông báo cho mọi người biết một tin vui.”
“Tin vui?”
Nhắc đến chuyện vui, mọi người đều bắt đầu có chút chờ mong.
Bà chủ nhiệm Uông cũng bắt đầu lấp lửng chơi trò bí hiểm: “Tổ dân phố chúng ta vẫn còn chưa có phó chủ nhiệm, người của tổ dân phố đường Ngô Đồng càng lúc càng nhiều, năm sau tổ dân phố sẽ lại tuyển nhận người mới. Nếu chỉ có một mình tôi quản lý thì sẽ có chút vất vả. Cho nên lúc trước tôi đã đề nghị muốn tuyển chọn người thăng lên chức vụ phó chủ nhiệm.”
Vừa nhắc đến phó chủ nhiệm, tất cả mọi người đều có chút chờ mong.
Tiểu Đường ngồi trong một góc hồi hộp đến mức muốn xoa nát quần áo.
Triệu Minh ngồi cạnh cửa cũng rất kích động, anh ta làm việc ở tổ dân phố nhiều năm như thế, nghĩ kiểu gì cũng đều sẽ là anh ta.
“Ứng cử viên tôi đề cử chính là Tiểu Bạch, tôi biết sẽ có rất nhiều người không phục, thời gian làm việc của cô ấy quá ngắn, kém xa mọi người. Nhưng mà hiệu suất làm việc của cô ấy cực cao, lại là người có chủ kiến, rất nhiệt tình trong công việc. Hôm nay đã có kết quả rồi, từ nay về sau Tiểu Bạch sẽ trở thành phó chủ nhiệm của tổ dân phố chúng ta.”
“Tại sao chứ? Chủ nhiệm, tại sao lại là cô ta hả? Cho dù cô ta làm việc rất tốt thì cũng không đến lượt cô ta, cô ta mới đi làm được bao lâu chứ? Còn chúng tôi thì đã làm việc với chủ nhiệm bao lâu? Chủ nhiệm bất công, không công bằng!”
Tiểu Đường ngồi một góc là người la lối đầu tiên.
“Đúng đó chủ nhiệm, chuyện này… Thật sự làm chúng tôi quá thất vọng và buồn lòng, đây mà là tin vui gì chứ?” Triệu Minh ngồi đằng trước cũng không vui.
Hai người còn lại thì lại khá bình tĩnh, dù sao thì chuyện này vốn dĩ không liên quan gì đến bọn họ, bọn họ cũng không cạnh tranh lại Triệu Minh và Tiểu Đường.
Bà chủ nhiệm Uông nhìn thoáng qua Tiểu Đường nói: “Từ sau khi Tiểu Bạch gia nhập, cô ấy chỉ làm việc mấy ngày nhưng đã bằng lượng công việc cô làm bằng nửa năm, Tiểu Đường, cô nói thật lòng mình đi, có phải tôi cũng từng có ý đào tạo cô không? Nhưng nửa năm đó cô làm cái gì? Có lần nào tôi không dẫn cô đi làm việc cùng không? Tôi cho cô làm phó chủ nhiệm, cô làm được à?”
Những lời chất vấn của bà chủ nhiệm Uông làm Tiểu Đường có chút chột dạ.
“Tôi…” Tiểu Đường đang định giải thích, bà chủ nhiệm Uông đã bắt đầu chuyển đề tài về phía Triệu Minh.
“Còn có anh, Triệu Minh.” Bà chủ nhiệm Uông quy đầu lại, nhìn về phía Triệu Minh vẫn còn không phục.
“Lão Triệu, cậu đã làm việc ở tổ dân phố bao nhiêu năm rồi? Mấy năm nay cậu có tiến bộ cái gì không? Cách đây không lâu chuyện của chị cậu, cậu còn định lấy của công để làm việc riêng. Chúng ta phục vụ cho nhân dân, cậu có suy nghĩ như thế sao?”
Bà chủ nhiệm Uông lại hỏi anh ta.
“Tôi…” Triệu Minh có chút xấu hổ, sau đó lại nhanh chóng nghĩ thông suốt nói: “Chủ nhiệm, cho dù tôi làm không tốt, nhưng ít nhiều gì tôi cũng đã làm việc ở nơi này nhiều năm như thế, ít nhiều gì chủ nhiệm cũng nên suy xét một chút chứ…”
“Tôi suy xét cho cậu, rồi ai suy xét cho tôi đây? Triệu Minh, tôi hỏi cậu, sáng hôm nay có nhiều người đến tổ dân phố như thế, la lối ầm ĩ như thế, cậu lại đang làm cái gì?”
Bà chủ nhiệm Uông lạnh lùng nhìn anh ta.
Triệu Minh lập tức im lặng.
“Nếu để cậu làm phó chủ nhiệm, sau này lại xảy ra tình huống này, có phải cậu cũng đứng hóng chuyện chung với mọi người nữa hay không? Vậy cậu làm phó chủ nhiệm có ích lợi gì? Mấy năm nay nếu như tôi về hưu thì cậu có dám nói là tổ dân phố của chúng ta có thể phát triển như hiện tại à?”
Bà chủ nhiệm Uông nhìn những người này, trong lòng vô cùng thất vọng.
Bà ấy nhìn Tiểu Bạch, hi vọng Tiểu Bạch có thể đến nơi tốt hơn để sinh sống.
Đề cử cô lên làm chức phó chủ nhiệm, bà ấy cũng có ý đồ riêng. Một phần là vì muốn tốt cho Tiểu Bạch, một phần là vì muốn dạy dỗ những người này, để cho bọn họ biết sau này nếu ai làm phó chủ nhiệm thì phải làm việc như thế nào.
Nếu Tiểu Bạch có thể điều động đến tỉnh thành, vậy Triệu Minh và Tiểu Tống đều sẽ trở thành ứng cử viên của bà ấy.
Kết quả nhìn dáng vẻ hôm nay của Triệu Minh, bà chủ nhiệm Uông lại nhức đầu.
“Chuyện phó chủ nhiệm cứ quyết định thế đi, Tiểu Bạch còn trẻ, có lẽ một ngày nào đó cô ấy làm việc tốt, công việc được điều động. Vậy thì vị trí phó chủ nhiệm này sẽ lại tuyển chọn người khác. Tôi hi vọng mọi người có thể học tập cô ấy, tổ dân phố của chúng ta không phải là nơi nuôi mọi người ăn uống. Mọi người đều phải thành thật làm việc cho tôi. Đừng có thấy việc không liên quan đến mình là cứ đứng ngó mãi.”
Bà chủ nhiệm Uông nói xong, Triệu Minh cũng không hó hé tiếng nào, anh ta còn nhớ thương chuyện chủ nhiệm nói lúc nãy, nếu sau này Tiểu Bạch được điều động công việc.
Với lại, cho dù không điều động, nếu sau này cô phạm sai lầm gì sao?
So với Tiểu Đường, Triệu Minh lại suy nghĩ thoáng hơn rất nhiều.
Dù sao mọi việc cũng đã như thế này rồi, anh ta có làm cái gì cũng không có tác dụng.
Tiểu Đường ghen tị đến đỏ cả mắt, tại sao chứ! Tại sao Bạch Tú Tú lại có thể được tuyển chọn nhanh như thế? Cô ta đi theo bà chủ nhiệm Uông làm việc trong bao lâu? Chủ nhiệm vẫn luôn lừa gạt cô ta!