Bà già này thì lại mặc quần áo khá xinh đẹp.
“Cô đừng có nghe bà ta nói khùng nói điên, sau khi ông Từ c.h.ế.t đi, bà ta ở trong nhà toàn là đòi ăn lương thực tinh, không cho ăn lương thực tinh là một khóc hai quấy ba đòi thắt cổ. Quần áo cũng phải mặc đồ đẹp, có trứng gà phải cho bà ta ăn ngay. Bà ta không chỉ ăn một mình mà còn lén đưa đồ tốt trong nhà cho con gái bà ta. Nói cái gì mà con gái đồng lòng với bà ta, chồng tôi cưới tôi, vậy thì đã không còn đồng lòng với bà ta nữa. Mấy ngày trước bà ta còn lấy tiền học phí mà chồng tôi chuẩn bị đóng cho con gái đi mua hoa cài tóc cho cháu ngoại của bà ta. Làm vậy chẳng khác nào không muốn cho chúng tôi sống nữa, có đúng không? Chúng tôi không muốn sống với bà ta nữa, muốn dọn ra ở riêng, bà ta lại đến đây nói dối, nói chúng tôi không cho bà ta ăn cơm.”
Người phụ nữ kia nói xong, cũng giận đến mức bật khóc.
“Xùy! Cô và con trai tôi đều là vợ chồng công nhân viên, nhà con gái tôi đã sắp không còn cái gì ăn rồi, tôi giúp con tôi thì có vấn đề gì hả? Cô có còn có trái tim không vậy? Cô còn là chị dâu của nó đó! Tôi chỉ là cho nó vài thứ, cô đã muốn đuổi tôi đi ra ngoài. Sao nhà họ Ngưu chúng tôi lại cưới phải một người như cô chứ hả?”
Bạch Tú Tú vừa nghe hai người nói chuyện vừa ghi chép lại lời bọn họ nói.
“Chị gái, thím, tôi đã ghi chép lại chuyện hai người nói rồi, hai người đi qua đó ngồi nghỉ một chút được chứ?” Bạch Tú Tú hướng dẫn hai người đi đến phòng đựng đồ lung lung lúc trước.
Sau khi phòng đựng đồ lung tung được dọn dẹp gọn gàng rồi, mọi người rảnh rỗi đều có thể đến nơi đó uống trà.
Bà chủ nhiệm Uông cảm thấy để lại căn phòng đó cho những người làm việc ở nơi này sử dụng cũng rất phù hợp, cho nên đã không còn bỏ đồ vào nơi đó nữa.
Hai người bị đưa qua dó xong, hiện tại cũng chỉ còn dư lại ba người.
Ba người này gồm có hai bà cụ và một người người trẻ tuổi.
Người phụ nữ này trông khoảng ba mươi tuổi, từ nãy đến giờ vẫn chỉ biết khóc.
Hai bà già thì xụ mặt với nhau.
“Hai thím, hai người có chuyện gì thế?” Bạch Tú Tú tiến lên hỏi thăm.
“Bà ta! Nhà họ Kiều bọn họ không coi con gái của tôi là người, tôi muốn dẫn con gái về nhà, nhà bà ta lại không đồng ý. Cứ nằng nặc đòi con gái tôi phải c.h.ế.t ở nhà bọn họ mới thôi, mấy người cũng phải quản đó.”
Bà cụ kia vừa nói chuyện vừa kéo lấy con gái của mình khóc lóc.
Bạch Tú Tú nhìn thoáng qua bà cụ, lại nhìn con gái của bà ta.
Người phụ nữ chừng ba mươi tuổi này trông có vẻ như không muốn lắm, cứ luôn muốn giật tay của mình về, nhíu mày, nhưng cũng không còn khóc mãi như lúc nãy nữa.
Cô ấy mở miệng muốn nói gì đó, do dự một lúc rồi lại thôi.
Cứ tiếp tục giữ im lặng.
Bà cụ nhà họ Kiều cũng vô cùng tức giận, chỉ vào bà già đang khóc mắng chửi: “Xùy! Trần Quế Phương, bà có còn muốn mặt mũi nữa không hả? Sao bà có mặt mũi để nói ra những lời này chứ? Người nhà họ Kiều chúng tôi trả hai trăm đồng tiền lễ hỏi mới cưới được con gái nhà bà về. Với lại, ai nói chúng tôi không xem con gái bà là người hả? Bà đi mà hỏi nó thử xem! Hỏi coi nhà chúng tôi đối xử với nó như thế nào? Rõ ràng là bà muốn kéo con gái về nhà để nó tái giá thêm lần nữa, lấy thêm một lần tiền lễ hỏi thì có. Bà tưởng tôi không biết à? Mấy ngày hôm trước bà đã thương lượng xong với một người què ở thôn Thượng Hà rồi, bà còn đòi người ta một trăm năm mươi đồng tiền lễ hỏi nữa. Bà còn đang chờ kéo con gái bà rời khỏi nhà tôi rồi gả đi qua bên đó nữa kìa!”
Bạch Tú Tú nghe thế cũng vô cùng giật mình, cô nhìn về phía bà già đang khóc sướt mướt kia, ánh mắt của bà ta có chút d.a.o động, hình như là bị nói trúng cho nên có chút chột dạ.
Mà người khiếp sợ nhất chính là người phụ nữ từ nãy đến giờ vẫn chưa nói cái gì.
Trần Tiểu Liên không dám tin nhìn mẹ ruột, giọng nói cũng có chút phát run: “Mẹ, sao mẹ lại bán con nữa rồi?”
“Con đừng có nghe bọn họ nói bậy, với lại, mẹ bán con lúc nào chứ? Mẹ chỉ là muốn tìm một người chồng tốt cho con thôi mà?” Trần Quế Phương có chút chột dạ, thấy con gái lùi vài bước cách xa mình, vội vàng muốn cãi chày cãi cối.
Trần Tiểu Liên lắc đầu lia lịa.
Cô ấy lại yếu đuối rơi nước mắt lần nữa.
Sao số của cô ấy lại khổ như thế chứ?
Nhà họ Kiều đã là gia đình thứ ba mà cô ấy gả đến, sau khi gả đến đó rồi, tuy rằng chồng cô ấy đối xử khá tốt với cô ấy, nhưng mà mẹ chồng, em chồng và chị dâu đều ăn h.i.ế.p cô ấy.
Mọi việc nặng vất vả trong nhà đều là do cô ấy làm.
Cuộc sống vốn dĩ đã rất khó khăn rồi, cô ấy định tìm mẹ kể khổ cho bà ta nghe.
Kết quả mới mấy ngày trôi qua, mẹ của cô ấy đã lại đến kiếm chuyện.
Ngay từ đầu cô ấy chỉ cho rằng mẹ kiếm chuyện như thế là vì không muốn làm cô ấy phải chịu ấm ức nữa.
Kết quả… Bà ta là muốn gả cô ấy đi lần nữa?
Lại còn phải gả cho một người què?
Sao người này lại không có trái tim gì hết vậy?
Cô ấy thật sự là con gái ruột của mẹ sao?
“Tiểu Liên à, con nghe mẹ nói, lúc nãy mẹ chồng của con chỉ đang nói khùng nói điên mà thôi. Tuy rằng người kia bị què, nhưng mà người ta có tay nghề, trong nhà cũng không có cha mẹ chồng gì. Đến lúc đó con gả đến đã được làm bà chủ gia đình, sao có thể tiếp tục bị ăn h.i.ế.p giống như bây giờ chứ? Mẹ đều là vì muốn tốt cho con mà thôi.”
Trần Quế Phương sợ lần này con gái sẽ thật sự thất vọng buồn lòng, sau này sẽ mất đi một cái cây rụng tiền, vội vàng khuyên nhủ cô ấy.
“Mẹ! Mẹ đủ chưa hả?”
Cuối cùng thì Trần Tiểu Liên cũng không nghe nổi nữa.
Cô ấy vừa khóc lóc vừa hỏi: “Con là con ruột của mẹ sao? Con đã bị mẹ gả đi ba lần rồi đó, sao mẹ lại còn muốn gả con đi tiếp nữa hả? Cho dù con sống ở nhà họ Kiều có khổ như thế nào thì cũng còn chưa khổ đến mức phải ly hôn ngay. Con đã sinh con gái luôn rồi. Mẹ đang làm cái gì thế hả? Mẹ còn bắt con gả cho một người què, cái này mà là tốt cho con hả? Con thấy mẹ là vì muốn kiếm thêm tiền từ con thì có.”
Trần Tiểu Liên hoàn toàn tuyệt vọng, cô ấy không hiểu, tại sao lại có một người tàn nhẫn độc ác như thế chứ?
Trần Quế Phương xấu hổ mặt đen thùi, lúc nãy tất cả mọi người trong phòng đều đang nhìn bà ta.
Bà cụ Kiều thấy bà ta như thế, cười mỉa vài tiếng nói: “Trần Quế Phương, tốt xấu gì bà cũng làm mẹ, sao lại không chịu nghĩ xem con gái của bà đã sinh cho nhà tôi một cô con gái hả? Con nhỏ còn chưa kịp cai sữa mà bà đã bắt nó phải tái giá? Không lẽ chồng nó c.h.ế.t rồi à, hay là thế nào? Bà không thể nhìn con gái mình sống yên đúng không! Tiểu Liên, đi về nhà. Trong nhà còn chưa nấu cơm đâu, lát nữa chồng của con đi làm về rồi. Chị cả của con không biết nấu cơm, mau đi về nấu cơm với mẹ.”
Bà cụ Kiều gọi con dâu muốn rời đi.
Trần Tiểu Liên vốn dĩ đã sắp sụp đổ, không ngờ mẹ chồng vừa mở miệng đã muốn dẫn cô ấy đi về nấu cơm, cô ấy lại càng tuyệt vọng hơn.
Cô ấy nhìn bức tường bên cạnh, trực tiếp xông thẳng đến.
Bạch Tú Tú thấy thế hoảng sợ: “Mau cản cô ấy lại!”
Cô đột nhiên hét to, làm Triệu Minh đang đứng hóng chuyện hốt hoảng vội vàng giơ tay cản lại.
Lúc này mới làm Trần Tiểu Liên không đ.â.m trúng tường.
“Mấy người để tôi c.h.ế.t đi! Tôi không muốn sống nữa! Mẹ chồng luôn sai tôi làm việc, em chồng ăn h.i.ế.p tôi, đều là con dâu như nhau, chị dâu thì suốt ngày sống sung sướng, tôi thì phải hầu hạ cả nhà. Chồng tôi thì cứ bảo tôi nhịn. Mẹ tôi chỉ biết nghĩ làm sao để gả tôi đi ra ngoài để đổi lấy chút tiền tiêu xài, tôi sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ?”
Trần Tiểu Liên giãy dụa muốn đi đ.â.m tường.
Triệu Minh nghe xong cũng rất muốn buông cô ấy ra, cô ấy thật sự quá thảm.