Thật sự rất ồn ào, Bạch Tú Tú có chút ồn ào, rốt cuộc thì mới sáng sớm đã xảy ra chuyện gì mà lại chọc cho hàng xóm giận như thế.
Mấy ngày nay cô chuyển đến đây còn chưa bao giờ gặp cảnh này.
Ăn sáng xong, bà cụ Ngụy bắt đầu dọn dẹp chén đũa, Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú muốn giúp đỡ lại bị bà đuổi hai người đi.
“Hai đứa mau đi làm đi, trong nhà có mẹ là được rồi.”
Vương Thanh Hòa bị đẩy ra ngoài có chút mờ mịt nhìn vợ, anh vẫn luôn rất thông minh hiện tại lại không biết phải làm sao.
Anh cũng không biết phải đối xử với một người lớn thật lòng yêu thương anh như thế nào.
Những chuyện anh có thể làm cũng chỉ là làm việc, làm hết toàn bộ những việc có thể giúp, sau đó lại lắng nghe yêu cầu của bọn họ.
Tình huống như bây giờ, tâm trạng Vương Thanh Hòa vừa vui vẻ lại vừa khó hiểu.
Kiếp trước trong những năm Bạch Tú Tú gả cho Vương Thanh Hòa, sau khi c.h.ế.t lại làm hồn ma bay theo phía sau Vương Thanh Hòa nhiều năm như thế, vẫn khá hiểu biết anh, đại khái cũng đoán được tâm trạng hiện tại của anh như thế nào, cho nên chỉ cười cười nói: “Không có gì, chúng ta cứ nghe lời mẹ đi. Mẹ của em cũng là mẹ của anh. Mẹ đến đây, anh mà không cho mẹ làm việc, mẹ còn sẽ cảm thấy chúng ta đang khách sáo với mẹ nữa. Cứ giao hai đứa nhỏ cho mẹ, chúng ta đi làm chuyện của mình. Đừng nói cho mẹ biết bí mật của hai chúng ta, để tránh làm mẹ lo lắng.”
“Được rồi.” Vương Thanh Hòa đồng ý, nhưng mà anh cũng âm thầm suy nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể báo đáp lại mẹ vợ.
Bạch Tú Tú ra khỏi nhà, chuẩn bị leo lên xe của Vương Thanh Hòa, lập tức nhìn thấy Ninh Mai Mai nhà hàng xóm đi về phía này, hình như là chuẩn bị đi trốn để khỏi bị quấy rầy.
Trước cửa nhà cô ấy, bà già Lâm còn đang mắng mấy người bà con họ hàng.
Mắng đến mức mấy người bà con họ hàng kia đều không dám hé răng, mặt mày xám xịt lại không dám rời đi.
“Anh chờ em một chút.” Hôm nay bọn họ đi ra ngoài sớm, Bạch Tú Tú lại có chút tò mò về chuyện nhà hàng xóm, dứt khoát dự tính chờ thêm chốc nữa lại đi.
Ninh Mai Mai vừa lại đây, nhanh chóng tìm một vị trí mà mẹ chồng cô ấy nhìn không tới.
“Chị Mai Mai, nhà cô bị làm sao thế?” Bạch Tú Tú nhỏ giọng nhiều chuyện với cô ấy, để tránh cho mẹ chồng cô ấy nghe được.
“Cô đừng nói nữa, mấy người họ hàng kia của nhà tôi lần trước đến muốn mua lại căn nhà của cô bảy đó, nhớ không? Lúc đó cô bảy thấy cô và chồng cô đẹp nên bán cho hai người. Mẹ chồng tôi không giúp được bọn họ, mọi người bực bội một chút rồi coi như xong. Ai biết đâu tối hôm qua nhà họ Diêu ở đầu nam cũng đột nhiên muốn bán nhà. Lại còn bán gấp nữa chứ, mới sáng hôm nay đã đến cục quản lý nhà đất rồi. Mấy căn nhà ở phố Ngô Đồng chúng ta rất tốt, nếu như có người bán thì đều được hỏi thăm từ sớm. Mẹ chồng tôi chưa kịp nghe được tin này, bà con nhà tôi mới sáng sớm đã nghe được tin này, lập tức chạy đến kiếm chuyện. Trách mẹ chồng tôi không chịu để ý cho bọn họ, nói bày ấy không thèm để ý đến chuyện với bọn họ, khỏi làm bà con gì nữa đi. Lần này mẹ chồng tôi tức điên lên. Từ sáng đến giờ mắng chửi chưa từng trùng lặp câu nào. Cô nói coi bọn họ cũng thật là, chọc ai không chọc, sao lại đi chọc mẹ chồng tôi chứ? Cho dù bà ấy không có lý thì còn cãi được, càng miễn bàn lần này bà ấy lại chiếm lý.”
Lúc nói đến chuyện này, Ninh Mai Mai cũng cảm thấy rất phiền.
Bạch Tú Tú cũng cảm thấy cạn lời, chuyện này đúng là không thể trách bà già Lâm này được.
“Vậy bên cô có biết căn nhà kia bán cho ai không?” Bạch Tú Tú thuận miệng hỏi, cô đã có chút suy đoán rồi.
Dù sao thật sự là rất trùng hợp.
"Vậy mà tôi không biết, nghe nói cũng là một cặp vợ chồng trẻ, họ gì tôi quên rồi, cũng từ dưới thôn đi lên. Hình như là bởi vì ở dưới thôn nào đó lên, cho nên bọn họ cảm thấy kỳ lạ, còn nói gần đây cuộc sống ở thôn quên còn tốt hơn so với ở huyện. Nếu không thì sao lại người nào người nấy đều có thể đến huyện? Hơn nữa đều mua được nhà rồi. Bây giờ ở trong huyện có không ít người còn chưa có nhà đây. Chính là chuyện này mới khiến cho họ hàng nhà chúng tôi nghe thấy."
Ninh Mai Mai nói đến chuyện này cũng rất cảm khái, hai vợ chồng cô ấy những năm này đều không kiếm nổi một căn nhà cho riêng mình.
Nhìn hai vợ chồng Bạch Tú Tú, hai người còn tới từ nông thôn, vậy mà sao nào? Vừa đến đã có nhà.
Nếu như một lúc nào đó cô ấy cũng có thể thu xếp được một căn nhà, vậy thì không cần tiếp tục ở chung với mẹ chồng nữa, cô ấy nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.
Hai vợ chồng trẻ? Ở dưới thôn lên?
Bạch Tú Tú cảm thấy có khả năng là Chu Kiều Kiều?
Nhưng công xã xung quanh đây cũng không ít, cũng chưa dám chắc chắn.
Cô vẫn nên để ý một chút mới tốt.
Bạch Tú Tú cảm thấy thật may mắn vì mẹ cô đã đến đây, nếu không thì nếu Chu Kiều Kiều thật sự tới gần chỗ cô, cô mỗi ngày đều sẽ lo lắng cho hai đứa nhỏ.
"Nhà thằng cả đâu, mày đang làm cái quái quỷ gì vậy? Thứ không có mắt này, không có việc gì tụ tập ở nhà người khác làm cái gì? Mau cút về đây cho tao!" Bà cụ Lâm quát gọi Ninh Mai Mai.
Ninh Mai Mai cũng không dám lề mề: "Tôi đi trước nhé, cô nhanh đi làm đi, nếu lát nữa có tin tức gì về người mua nhà, tôi sẽ nói với cô trước."
Nói xong người này chạy mất.
Người đã đi rồi, Bạch Tú Tú cũng không nhiều chuyện được nữa, ngồi lên sau xe đạp của chồng mình.
Trên đường, Vương Thanh Hoà cũng cảm thấy với tin tức vừa rồi mà vợ hỏi được, hình như là Chu Kiều Kiều và Vương Thanh Kỳ.
Nếu như là bọn họ, vậy thì anh cũng càng phải cẩn thận hơn một chút.
Lần sau Dư Thành tới, cũng không thể nghênh ngang giống như hiện tại.
Đến văn phòng tổ dân phố, Bạch Tú Tú xuống xe, thấy Vương Thanh Hoà còn đang giống như suy nghĩ gì đó, hôn lên môi anh một cái.
Xúc cảm nháy mắt trên môi khiến cho Vương Thanh Hoà hoàn hồn.
Anh nhìn vợ mình, lập tức đỏ mặt.
Anh nhìn sang rất có cảm giác tuổi trẻ mà người của mấy chục năm sau nói, Bạch Tú Tú vô cùng yêu thích.
"Đừng ngây người nữa, lát nữa anh lại đi muộn đó." Bạch Tú Tú thúc giục anh xuất phát, quay người đi vào văn phòng.
Cô vừa bước vào, trong nháy mắt dẫn tới sự chú ý của mọi người.
Bởi vì hôm nay cô không dẫn theo hai đứa nhỏ.
"Tú Tú, hai đứa nhỏ nhà em đâu?" Tiểu Tống cảm thấy kỳ quái, sẽ không có khả năng là đưa cho chồng cô dẫn đi chứ?
Không phải chồng cô cũng đi làm hay sao?
"Mẹ em đến đây rồi, bà giúp hai vợ chồng em trông cháu, cho nên không dẫn theo nữa." Bạch Tú Tú cười giải thích một chút.
Tiểu Tống bừng tỉnh đại ngộ, cũng có một chút hâm mộ.
Không bao lâu sau, bà chủ nhiệm Uông dẫn theo Tiểu Đường đi vào, sắc mặt bà chủ nhiệm Uông rất khó coi, Tiểu Đường ở bên cạnh bà ấy vẻ mặt ngang bướng, xem ra cũng vừa ầm ĩ với chủ nhiệm một trận.
Hai người đi vào, bà chủ nhiệm Uông nhìn về phía Bạch Tú Tú, phát hiện cô không dẫn theo hai đứa nhỏ, cũng thấy kỳ lạ: "Tú Tú, con cháu đâu?"
"Mẹ cháu tới giúp cháu trông rồi ạ!" Bạch Tú Tú giải thích lần nữa.
"Vậy à, thu xếp được cho hai đứa nhỏ là tốt. Như vậy cũng có thể chuyên tâm làm việc hơn, Tú Tú, gần đây cháu làm việc không tệ, tiếp tục duy trì là được." Bà chủ nhiệm Uông nói xong, nhìn thoáng qua Tiểu Đường đi theo sau mình vẫn còn vẻ mặt không phục.
"Tiểu Đường tôi hỏi cháu, cháu có chuyện gì vậy? Vừa rồi mẹ Dương Đại ở tổ dân phố chúng ta đã tủi thân chặn tôi ở trên đường, không phải ba tháng trước tôi đã nói rồi sao, bảo cháu sắp xếp chuyện tu sửa nhà cửa cho mẹ Dương Đại?
Sao sắp đến mùa đông rồi mà cháu còn chưa làm?
Tối qua không phải tôi còn cố ý dặn dò, bảo cháu đưa sổ ghi chép hay sao?
Cháu làm việc như vậy à?
Sao trong sổ ghi chép của cháu không có mẹ Dương Đại?"