Hạ Chí Phi đã quyết định, những người khác cũng nhanh chóng đi theo ông ta đến tiệm cơm quốc doanh.
Tiệm cơm quốc doanh cách đại viện bọn họ ở không xa, cả gia đình đến đó rồi, Tề Nghênh Nghênh chủ động nhận việc đi gọi món: “Chúng ta đông người thế này, để tôi đi gọi món cho. Mọi người cứ ngồi nghỉ ngơi chút đi, không cần phải đi theo.”
Chủ yếu là bà ta đi gọi món thì còn có thể khống chế chi tiêu một chút.
Nếu đổi thành người khác, còn không biết mấy người này sẽ gọi món gì.
“Được rồi, bà đi đi.” Tuy rằng Hạ Chí Phi không biết vợ đang suy nghĩ cái gì, nhưng mà thấy bà ta chủ động nhận lấy công việc vất vả này thì vẫn khá hài lòng.
Cả gia đình ngồi đầy hai bàn.
Hạ Chí Phi và cả gia đình Vương Thanh Hòa ngồi một bàn, những người khác ngồi một bàn khác.
“Thanh Hòa, sau này chúng ta là người một nhà. Con ở tỉnh thành trời xa đất lạ, nếu không có việc gì thì nhớ về thăm nhà đi dạo thường xuyên, cha và mẹ con đều sẽ dẫn con đi dạo xung quanh, hoặc là để hai đứa em trai và em gái đi tham quan khắp nơi với con. Đi tìm hiểu làm quen rõ ràng tỉnh thành này trước. Nếu có phiền phức gì thì con cứ việc nói với cha và mẹ. Mấy năm nay nhà mình làm con thiệt thòi cái gì, cha và mẹ con đều sẽ đền bù lại cho con hết.”
Thái độ của Hạ Chí Phi vô cùng hiền hòa.
Trong lòng ông ta cũng đang tính toán, không biết lúc nào mới có thể nhìn thấy anh, sau đó bảo con trai sửa họ lại.
Thật ra chỉ cần ông ta muốn thì có lẽ sẽ có thể sửa họ được ngay.
Nhưng lúc ông ta nói chuyện này với cha thì lại bị cha từ chối.
Nói là nếu muốn sửa họ thì phải chứng minh Vương Thanh Hòa là con của ông ta. Chuyện này có khả năng sẽ làm Hạ Hữu Đức bị bại lộ, rốt cuộc bọn họ cũng không thể xác định đứa nhỏ này có hận Hạ Hữu Đức hay không.
Vẫn là phải chờ thêm một đoạn thời gian nữa.
Nếu vẫn luôn không thể nhìn thấy anh, vậy bọn họ sẽ dứt khoát nói với người ngoài là nhận con nuôi.
Ông ta không muốn đồng ý, nhưng cha và Hạ Hữu Đức liên tục cầu xin ông ta, làm ông ta cũng không nói nên lời từ chối bọn họ.
Dù sao thì ông ta còn chưa nói chuyện này cho thằng bé Thanh Hòa biết.
Vậy cứ tạm thời đừng nhắc đến.
Đang yên đang lành, bảo con trai mình sửa lại họ của mình mà còn phải suy xét nhiều chuyện như thế.
Thật sự là làm ông ta bực bội vô cùng.
Vương Thanh Hòa nghe Hạ Chí Phi nói những lời quan tâm đó, trong lòng cũng không quá xúc động, anh đang nhanh chóng quan sát những người nhà họ Hạ này.
Gia đình này cũng náo nhiệt chẳng thua kém gì nhà họ Vương.
Mỗi người đều có ý đồ riêng.
Thấy Vương Thanh Hòa không nói tiếng nào, trong lòng Hạ Chí Phi lại càng chột dạ hơn: “Con làm sao thế? Có phải con khó chịu ở chỗ nào không? Chắc là trên đường đi đến đây vất vả lắm hả? Hay là cha bảo mẹ con ngày mai lại đưa con đến nhà máy sau. Con và vợ con cứ dọn về nhà mới xử lý một chút.”
Hạ Chí Phi quan tâm con trai cả.
Con trai cả quá xinh đẹp, lại là một người có chí tiến tới, ông ta hi vọng đứa nhỏ này có thể làm ông ta nở mày nở mặt.
Cho nên cực kỳ để ý đến anh.
“Tôi không có gì, cảm ơn ông đã quan tâm. Hôm nay cứ đến nhà máy đi, tôi và vợ tôi đều là người được điều động đến, nếu là điều động thì bên này đã có vị trí trống, chúng tôi cũng không thể trễ nãi công việc. Ảnh hưởng đến công việc của người khác lại không hay. Chờ tan ca lại nghỉ ngơi là được.”
Vương Thanh Hòa không muốn lãng phí thời gian đi làm chút nào.
Sau này anh muốn tìm được chỗ đứng ổn định ở tỉnh thành, sau đó tiếp tục học đông y, làm cả gia đình sống ấm no hạnh phúc.
Thái độ đối với công việc của Vương Thanh Hòa làm Hạ Chí Phi lại càng hài lòng với cậu con trai cả hơn nữa.
Thằng con trai cả này quả nhiên là một đứa con trai ngoan, khác hoàn toàn với mấy đứa không có chí tiến thủ kia.
Ông ta chủ động bảo con đi làm muộn một chút, anh lại còn từ chối.
Nghĩ đến đây, Hạ Chí Phi nhìn về phía ba đứa con còn lại: “Ba đứa có nghe thấy không hả? Các con phải học tập anh cả mình đó, Thanh Hòa ngồi xe lửa cả đêm, lại còn phải chuyển nhà, cha bảo anh cả mấy đứa đi nghỉ ngơi một chút mà nó còn không đồng ý. Các con xem anh của các con yêu thích lao động đến thế nào? Nghiêm túc biết bao nhiêu? Lại nhìn lại mấy đứa vô dụng bọn con đi! Cha chạy trước chạy sau tìm công việc cho bọn con, lại chẳng có đứa nào chịu làm việc cho ra hồn, hiện tại mới thất nghiệp, suốt ngày ở trong nhà chơi bời lêu lỏng. Đều phải học tập theo anh cả cho cha! Sau này coi anh cả làm tấm gương cho mình! Có nghe thấy không hả?”
Hạ Chí Phi nhìn ba đứa con mình quát to.
Sắc mặt của ba người đều không được đẹp cho lắm.
Hạ Vi là người ấm ức nhất: “Cha, con còn đang đi làm mà, con không có chơi bời lêu lỏng gì cả.”
“Đã mấy ngày rồi con không đi làm?” Hạ Chí Phi hỏi ngược lại.
Hạ Vi càng tủi thân hơn: “Con đang đau lòng lắm đó. Nếu không phải cha mẹ cứ nằng nặc muốn ngăn cản chuyện của con và Kỷ Phong thì hiện tại hai đứa con đã kết hôn rồi. Con không thể kết hôn với người mình yêu, không lẽ đau lòng xin nghỉ vài ngày cũng không được sao?”
Hạ Vi ăn nói hùng hồn đầy lý lẽ, suýt chút nữa đã chọc Hạ Chí Phi tức c.h.ế.t rồi.
“Con nghe thử xem con đang nói cái gì thế hả? Con, sao cha lại đẻ ra một đứa con gái không biết cố gắng như con hả?” Hạ Chí Phi rất muốn đánh cô ta một trận, nhưng mà ông ta lại chưa từng đánh con gái.
Chỉ có thể nuốt lửa giận vào bụng.
Ông ta quay đầu định phát hỏa với hai đứa con trai, còn chưa kịp nói cái gì thì Tề Nghênh Nghênh đã về.
Bà ta mua mười mấy cái màn thầu, chất đất hai cái đĩa, lại mua bốn đĩa rau trộn chay.
Nhìn mấy món ăn này, Hạ Chí Phi thậm chí cũng lười đi nổi giận.
Cuối cùng cũng hiểu ra vì sao vợ ông ta lại sẽ chủ động muốn đi mua cơm.
Tề Nghênh Nghênh giả vờ như không nhìn thấy thái độ của chồng mình, cười vui vẻ mời mọi người: “Ăn cơm đi, tôi đi bưng cháo đến luôn, buổi sáng ăn nhẹ thôi. Nếu không buổi tối ăn ngon lại sẽ cảm thấy ngấy.”
Hạ Chí Phi nhìn thoáng qua bà ta, ánh mắt cực kỳ không tốt.
Nhưng ông ta lại không nói cái gì.
Dù sao thì hiện tại nếu vả mặt vợ, sau này bà ta ở trong nhà lại càng quản lý gia đình bê bối hơn nữa.
Tề Nghênh Nghênh cũng thở phào nhẹ nhõm, bà ta bưng cháo ra, cả gia đình bắt đầu cùng nhau ăn bữa sáng.
Bà Ngụy hiểu biết gia đình này xong, cảm thấy vô cùng may mắn vì đã đi theo đến nơi này. Bà cùng nhau đến đây, sau này còn có thể nấu cơm cho Tú Tú, Thanh Hòa và hai đứa nhỏ.
Nếu không chuyện gì cũng đều dựa vào nhà họ Hạ thì làm sao có thể sống yên được chứ.
Đến cả chuyện ăn uống cũng qua loa, đừng nói đến chăm sóc con nhỏ.
Ăn sáng xong, cả gia đình đều chuẩn bị đi làm việc của mình.
Tề Nghênh Nghênh nhìn thoáng qua Bạch Tú Tú: “Tiểu Bạch à, mẹ dẫn con đi đến tổ dân phố mà sau này con sẽ làm việc, lát nữa đến đó rồi nhớ phải thông minh lanh lẹ lên một chút đó.”
Hạ Chí Phi lại chuẩn bị dẫn Vương Thanh Hòa đến nhà máy: “Thanh Hòa, tuy rằng cha có quen biết với xưởng trưởng của nhà máy này, nhưng mà con muốn cố gắng làm ra thành tích gì đó thì còn phải dựa vào chính con.”
Bạch Tú Tú có chút lo lắng nhìn mẹ ruột.
Cô đang định dặn dò gì đó thì Vương Thanh Hòa đã nghĩ đến chuyện này thay cô rồi.
“Mẹ, mẹ cứ đi theo bọn họ về nhà họ Hạ trước đi, tối nay con và Tú Tú đi làm tan ca về rồi, chúng ta lại cùng nhau quay về nhà mới.” Vương Thanh Hòa nói xong, lại nhìn về phía Hạ Chí Phi: “Tôi có thể tin tưởng ông, để mẹ vợ tôi ở lại nhà họ Hạ hay không?”
Anh nói như thế, trực tiếp đ.â.m thẳng vào chỗ đau của Hạ Chí Phi.