"Hình như cả ngày hôm nay đã không nhìn thấy ông nội rồi, sáng nay ông nói với bọn con một tiếng rồi đi ra ngoài, đến giờ này vẫn còn chưa về hả?" Hạ Thành mượn cớ chuyện này để nhanh chóng chuyển sang đề tài khác.
Cha chắc chắn sẽ không lấy tiền cho nhà mẹ để của Hứa Niệm Đệ, anh ta vẫn phải đi năn nỉ mẹ mới được.
"Chưa..." Hạ Minh lộ ra vẻ mặt lo lắng.
Trong lòng càng ngày càng cảm thấy suy đoán của cậu ta là đúng, ông nội chắc chắn là cùng một phe với mấy người Hạ Thiên.
Hiện tại nói không chừng người ta đang tập hợp cùng nhau nghĩ cách xem phải làm thế nào mới có thể làm Hạ Thiên chiếm thêm càng nhiều lợi ích của nhà bọn họ.
Hạ Chí Phi nghe nói không thấy ông cụ đâu, đứng dậy định đi ra ngoài.
"Lão Hạ, ông muốn làm cái gì thế?" Tề Nghênh Nghênh nhìn thấy chồng mình muốn đi ra ngoài, nhanh chóng cản ông ta lại.
"Bây giờ ông đi ra ngoài tìm, biết tìm chỗ nào không? Cha đã ở tỉnh thành bao nhiêu năm rồi? Sao có thể đi lạc được chứ?" Tề Nghênh Nghênh vừa nói vừa nhanh chóng kéo ông ta về.
Thấy ông ta nhíu mày giống như còn có chút giãy giụa.
Tề Nghênh Nghênh thở dài hỏi ngược lại ông ta: "Ông đã quên ông đã hẹn là sẽ dẫn theo thằng cả nhà chúng ta đi bái sư rồi sao? Lát nữa chúng ta ăn cơm, chừa đồ ăn cho cha là được rồi. Chờ ăn cơm xong rồi, cả gia đình lại cùng nhau đi ra ngoài tìm cha. Ông thì dẫn theo thằng cả đi bái sư."
"Còn ăn cơm gì nữa chứ? Cha đi đâu không thấy, vẫn là đi tìm..." Hạ Chí Phi vội vã muốn đi tìm người, nhưng mà nhìn mấy đứa nhỏ trong nhà, còn có người mệt mỏi cả ngày, có người đang mang thai, thậm chí còn có con rể tương lai đang ở nơi này nữa.
Dứt khoát ông ta không nói gì nữa.
Cũng đúng, ông ta không ăn cơm, những người khác cũng không thể không ăn.
“Vi Vi nhà chúng ta đích thân xuống bếp, sao ông lại không ăn cơm được chứ? Không phải lúc trước cha cũng từng có tình huống như thế này rồi sao? Có lần nào không phải là cha đến nhà em gái, hoặc là đến nhà thằng ba chứ? Ông sốt ruột làm cái gì? Nghe lời tôi, cứ ở nhà ăn cơm chiều xong lại đi tìm.”
Tề Nghênh Nghênh cảm thấy Hạ Thiên không quay về, chuyện này không có gì phải lo lắng cả.
Nếu Hạ Thiên về mà cha còn chưa về, vậy thì mới cần phải sốt ruột.
Hạ Chí Phi nhíu mày, nhưng mà trong lòng ông ta cũng có suy nghĩ giống Tề Nghênh Nghênh, đại khái là cha đi theo Hạ Thiên đến nhà Hạ Hữu Đức rồi.
Mấy ngày nay thái độ của ông ta đối với Hạ Thiên hơi kém một chút, lại cộng thêm chuyện ngày hôm qua, khó tránh khỏi sẽ làm Hạ Thiên cảm thấy khó chịu.
Cha lại thương Hạ Hữu Đức, cũng thương Hạ Thiên, nói không chừng chờ lát nữa sẽ về ngay thôi.
Hạ Chí Phi lại ngồi xuống, có chút mất tập trung nói chuyện với mấy đứa nhỏ trong nhà.
Nhất là hỏi thăm chuyện của con trai cả.
Quả nhiên chẳng được bao lâu, Hạ Thiên đã quay về, đi theo anh ta về nhà còn có hai người Hạ Hữu Đức và Hạ Toàn.
Mấy người Hạ Thiên đi vào nhà, trong lòng Hạ Chí Phi có chút hụt hẫng.
Quả nhiên cha đi theo thằng ba đi ra ngoài, là đang thương lượng xem làm thế nào để ông ta đối xử tốt với Hạ Thiên hơn đúng không?
Hạ Hữu Đức nhìn thấy Vương Thanh Hòa đang ngồi ở đó, cũng bực bội theo.
Cái tên đáng c.h.ế.t này không thể ngoan ngoãn c.h.ế.t ở vùng nông thôn sao? Tại sao quay về thêm phiền phức cho nhà bọn họ nữa chứ?
Ông ta nhìn thấy Vương Thanh Hòa, Vương Thanh Hòa cũng nhìn thấy ông ta, nhưng mà anh không nói gì hết. Giữa anh và Hạ Hữu Đức không có gì để nói, chỉ có thù.
Con trai cả không nói tiếng nào, trong lòng Hạ Chí Phi lập tức cảm thấy hài lòng, lại càng áy náy với anh hơn.
Cho nên ông ta lập tức xụ mặt mắng Hạ Hữu Đức: “Thằng ba, không phải chúng ta đã thống nhất ý kiến, sau này em không được tùy tiện đến nhà anh rồi sao? Em thế này…”
“Thằng cả, con đừng hiểu lầm, hôm nay cha đi ra ngoài đột nhiên lại cảm thấy chóng mặt mơ màng, đến cả nhà mình ở đâu cũng quên mất. Nếu không phải Hữu Đức trùng hợp đi ngang qua, có lẽ cha đã đi lạc rồi. Hữu Đức đi vòng vòng theo cha một lúc lâu, thấy trời sắp tối, nó sợ cha lại đi lạc cho nên mới đưa cha về.”
Hạ Toàn vô cùng thành thạo mà bao che cho con trai út.
Ông ta rất hiểu biết con trai cả, chỉ cần là vì sức khỏe của ông ta, con trai cả sẽ không nói thêm cái gì.
Nếu thuận lợi, lại bảo Hạ Hữu Đức ở lại ăn một bữa cơm, để ông ta xin lỗi cháu trai.
Hạ Chí Phi rất sĩ diện, nếu bắt Hạ Hữu Đức xin lỗi con trai của ông ta, Hạ Chí Phi chắc chắn sẽ không nỡ lên tiếng tiếp tục khó xử Hạ Hữu Đức nữa.
Như vậy sau này chờ đến người nhà họ Vương đến, bọn họ cũng dễ đánh phối hợp với nhau hơn.
Hạ Toàn tính toán khá là hay, nhưng mà lần này Hạ Chí Phi lại không lên tiếng trả lời.
Hạ Chí Phi nhìn thoáng qua con trai cả không lên tiếng nói cái gì, chỉ cảm thấy con trai là đang chờ ông ta xử lý chuyện này, nếu như xử lý không tốt, vậy con trai cả sẽ thật sự thất vọng về ông ta.
Từ sau khi con trai cả quay về, tuy rằng không phải mỗi ngày đều đến, nhưng mà ông ta lại cảm thấy cách làm việc của đứa con này cực kỳ hợp ý ông ta.
Là đứa con ông ta đánh giá cao nhất, có thể chịu được cực khổ, lại còn thông minh chịu cố gắng, cực kỳ ngoan ngoãn.
Khuyết điểm duy nhất chính là anh có bằng cấp quá thấp, không phải lớn lên bên cạnh ông ta. Nhưng mà khuyết điểm này cũng là do người khác tạo thành.
Ông ta càng hài lòng về con trai cả thì lại càng giận lão tam hơn.
Lại cộng thêm chuyện ngày hôm nay, Hạ Chí Phi đã có rất nhiều oán trách đối với Hạ Hữu Đức.
“Cha, việc này cũng không phải là chuyện nhỏ, ngày mai con bảo Hạ Minh đưa cha đến bệnh viện khám. Hữu Đức đã đưa cha về nhà rồi, vậy nó đi về trước đi. Trong nhà một đống người như thế, không lẽ không thể chăm sóc tốt cho cha à?”
Thái độ của Hạ Chí Phi vô cùng lạnh nhạt.
Hạ Hữu Đức ngẩn người, anh cả không giữ ông ta lại à?
Hạ Toàn cũng rất kinh ngạc: “Hôm nay Hữu Đức nó mệt mỏi cả ngày trời…”
“Vậy thì em ấy lại càng phải về nhà sớm nghỉ ngơi, lát nữa con còn có chuyện khác, không rảnh tiễn em ấy về. Em ấy mau đi về nhà đi, không phải nhà Hữu Đức còn có vợ đang chờ em ấy về chăm sóc sao?”
Hạ Chí Phi hỏi ngược lại ông ta.
Lúc này Hạ Hữu Đức đã cười không nổi nữa rồi.
Anh cả định làm thật à? Thật sự định không cho ông ta về nhà nữa?
Chỉ vì thằng ranh con hoang tìm được ở dưới quê này?
“Cha, con tiễn cha đi về trước, bác cả nói đúng lắm, mẹ ở nhà còn cần cha về chăm sóc nữa." Hạ Thiên cũng coi như khá hiểu biết cha ruột của mình, vừa nhìn thấy ông ta như thế là biết ngay ông ta sắp sửa mất khống chế vì chuyện này.
Anh ta cũng không dám để ông ta quậy ở đây được.
Mấy ngày nay bác cả vốn dĩ đã vì chuyện của anh ta mà thái độ khi đối mặt với anh ta không còn tốt như xưa nữa.
Nếu cha lại quậy ầm lên, vậy anh ta cũng đừng mơ kiếm được ích lợi gì đó từ trong tay của bác cả.
Hạ Hữu Đức thấy đến cả con trai cũng kêu mình rời đi, vô cùng đau lòng, có chút suy sụp đi theo anh ta đi ra ngoài.
“Thằng cả, tốt xấu gì nó cũng là em của con.” Hạ Toàn tức giận quay đầu oán trách Hạ Chí Phi.
Hiện tại Hạ Chí Phi cũng đang nổi nóng, nghe ông ta nói như thế thì lại càng thất vọng hơn: “Cha, cha cũng biết em ấy là em của con à Vậy tại sao lúc nó phạm sai lầm, nó không chịu nghĩ đến chuyện nó là em trai của em chứ? Con trai cả của con đang yên đang lành, sao nó lại nhẫn tâm kêu người khác ôm đi mất chứ? Nếu không phải gia đình kia đủ tham lam, nghĩ sau này có thể tống tiền nó lần nữa, nói không chừng không biết con của con đã bị ném đến góc xó xỉnh nào rồi.”
“Con… Không phải chuyện này đều đã qua rồi sao? Hiện tại con trai của con còn sống, con cũng không thể cứ lôi chuyện này ra nói mãi không chịu bỏ qua. Con như thế này, sau này Tiểu Thiên phải sống chung với con thế nào đây hả? Chí Phi à, lúc trước cha đã dạy dỗ con phải học được cách tha thứ. Tại sao bây giờ con lại thành ra thế này rồi? Con quên mất những lời cha mẹ đã dạy dỗ cho con khi còn nhỏ rồi sao?”
Hạ Toàn vô cùng đau đớn nói.
Hạ Chí Phi không muốn nói gì nữa, cho dù nói càng nhiều thì trong lòng cha cũng chỉ có thằng ba.
Bên ngoài, Hạ Thiên đã đưa cha anh ta ra đến cổng chính.
Hạ Hữu Đức vẫn cứ không cam lòng: “Con trai, cha…”