Hạ Thiên nhìn em gái ngồi trên giường đất, nín nhịn sự khó chịu cúi đầu xin lỗi: “Tuệ Tuệ, anh trai xin lỗi, là anh trai quá sốt ruột. Em xảy ra chuyện như vậy, mất mặt là việc nhỏ, nửa đời sau của em mới là việc lớn cho nên mới tức giận như thế, em đừng trách anh. Em yên tâm, sau này em gả cho Kỷ Phong, nếu cậu ta bắt nạt em thì anh trai sẽ chống lưng cho em.” Hạ Thiên biết đứa em gái này để ý chuyện gì nhất, anh ta nhẹ nhàng khuyên bảo Hạ Tuệ Tuệ.
Hạ Tuệ Tuệ nghe nhắc đến chuyện chống lưng thì cũng nương theo bậc thang đó trèo xuống.
“Anh đừng nói nữa, em biết anh tốt với em, em cũng không tức giận. Chỉ là nghĩ tới chuyện sau này, trong lòng em lại bất an.” Hạ Tuệ Tuệ nói xong thì không nhịn được bật khóc.
Vốn là một kế hoạch rất tốt nhưng lại hỏng ngay phút cuối cùng. Hôm nay cô ta cũng không muốn ngủ với Kỷ Phong ở nhà bác cả nhưng thái độ của Kỷ Phong đối với Hạ Vi gần đây khiến cô ta bất an. Cô ta không muốn từ chối Kỷ Phong, khiến anh ta mất hứng, kết quả lại xảy ra chuyện lớn như vậy. Nhà này sẽ không cho cô ta bao nhiêu của hồi môn, thậm chí là không có một xu nào, lại còn đòi nhà Kỷ Phong đưa sính lễ tới. Nhà Kỷ Phong vì chuyện này mà mất mặt, còn phải bồi thường cho Hạ Vi một ngàn đồng nên càng không thể bỏ ra nhiều tiền cho cô ta. Sau khi kết hôn với Kỷ Phong, Kỷ Phong lại là tên chơi bời lêu lổng, cho dù có tìm được việc thì cũng sẽ không chuyên tâm mà làm, cô ta muốn lấy lòng bà cụ nhà đó cũng không được, bà Kỷ chỉ hận không thể bóp c.h.ế.t cô ta. Người nhà họ Kỷ cũng ghét bỏ cô ta, cuộc sống sau này phải sống như thế nào? Cũng đâu thể nào trông chờ vào công tác của cô ta? Hoặc là trông chờ Kỷ Phong ra mặt đòi tiền nhà anh ta, nếu một ngày nào đó Kỷ Phong bỏ gánh thì chỉ còn lại một mình cô ta nuôi cả gia đình, nghĩ thôi là đã thấy tuyệt vọng.
Hạ Vi cũng thật là, không phải Kỷ Phong chỉ ngủ cùng cô ta thôi sao? Ngủ rồi thì không phải là Kỷ Phong nữa à? Không thể tiếp tục kết hôn với Kỷ Phong sao? Hạ Tuệ Tuệ không nhịn được oán trách Hạ Vi.
Thấy em gái khóc thành như vậy, Hạ Thiên cũng có chút đau lòng: “Tuệ Tuệ, đang yên đang lành sao lại khóc? Không phải anh đã xin lỗi rồi sao?”
“Ăn cơm, con trai anh cơm trước đi, mẹ cố ý luộc hai quả trứng gà cho con đó.” Vợ của Hạ Hữu Đức bận rộn dưới bếp xong thì mới vào phòng, vui vẻ chào đón con trai.
Đã lâu rồi không gặp con trai, vợ Hạ Hữu Đức vô cùng đau lòng. Hữu Đức một hai phải đưa con trai tới chỗ anh cả, dù có tốt thế nào cũng đâu tốt bằng nhà mình chứ, đã bao lâu không gặp rồi đây này.
“Mẹ, đưa trứng gà cho Tuệ Tuệ ăn đi.”
Hạ Thiên thấy cô ta khóc như vậy, thầm nghĩ nên dỗ dành một chút, sau này biết đâu anh ta cần dùng đến nhà họ Kỷ.
“Cho nó ăn hả?” Vợ Hạ Hữu Đức tiếc nuối trứng gà, con gái đang yên đang lành mà ăn trứng gà gì chứ? Nó làm chuyện mất mặt như vậy, trong nhà không mắng nó đã là mà, nhưng cuối cùng bà ta vẫn nghe lời con trai, quay đầu nói với đứa con gái vẫn còn đang khóc lóc: “Tuệ Tuệ, mau ăn cơm đi, trứng gà này là anh con nhường cho con, sau này kết hôn rồi cũng phải nhớ chỗ tốt của anh.”
“Cha, con và ông nội về trước đây, nếu nhà họ Kỷ có tin gì thì báo cho con.” Hạ Thiên không thích ở nhà mình, nơi này không lớn như nhà bác cả, cũng không đẹp bằng nhà bác cả. Anh ta nói xong thì chuẩn bị cùng Hạ Toàn ra cửa nhưng còn chưa kịp đi thì đã đụng mặt người nhà họ Kỷ ở đó. Bà Kỷ dắt theo Kỷ Phong đã bị đánh sưng một bên mặt, hai người còn cầm theo mấy bọc giấy dầu, hẳn là món điểm tâm gì đó? Thế mà lại đụng mặt bọn họ.
Bà Kỷ trông thấy Hạ Thiên thì vẫn khách sáo: “Là Hạ Thiên sao, chuẩn bị về nhà bác cả à?” Cả nhà này chỉ có một mình Hạ Thiên là đàng hoàng, ít nhất cũng có chút tiền đồ.
“Đang chuẩn bị về ạ, ngài tới bàn chuyện của em gái cháu sao?” Hạ Thiên ngoài miệng nói như vậy nhưng lại không muốn đi nữa, chuyện liên quan đến lợi ích của cả nhà, anh ta phải ở lại đây.
Nhắc đến chuyện của Hạ Tuệ Tuệ, bà Kỷ khó mà giữ nổi cái gọi là ưu nhã lễ phép, giọng điệu tức khắc lạnh như băng: “Ừ, là vì chuyện này. Kỷ Phong, chúng ta vào nhà đi.” Bà cụ gọi cháu trai vào nhà.
Hạ Tuệ Tuệ ở trong nhà vừa nghe nói Kỷ Phong tới thì lập tức buông chén đũa, quay trở lại giường đất, dùng sức dụi mắt đến đỏ bừng, dựa vào tường tỏ vẻ không thiết sống.
Kỷ Phong vừa vào nhà đã trông thấy bộ dáng tuyệt vọng của người thương, lập tức đau lòng không thôi. Nhất định là Tuệ Tuệ đã bị người nhà la mắng, lúc anh ta về nhà đã bị cha đánh cho một trận, nếu không có bà nội che chở thì không chừng anh ta đã bị đánh gãy chân. Nhà họ Hạ không có người nào đứng ra bảo vệ Tuệ Tuệ, không bị người trong nhà mắng mỏ mới là lạ.
Kỷ Phong rất muốn bước tới dỗ dành nhưng anh ta theo bà nội tới đây, trên đường đi bà nội đã không ngừng nhắc nhở anh ta không được quá nhiệt tình, bằng không sẽ phải trả cái giá rất lớn nếu muốn cưới Tuệ Tuệ về nhà. Anh ta thích Tuệ Tuệ nhưng không thích người nhà của Tuệ Tuệ. Kỷ Phong nghĩ vậy nên chỉ liếc nhìn người trong lòng một chút rồi bước sang đứng bên cạnh bà nội.
Hạ Tuệ Tuệ thấy bộ dáng này của anh ta thì giận sôi máu. Kỷ Phong đang cố tình tránh né ánh mắt của cô ta đây mà.
“Bà thông gia tới sao, là tới nói chuyện kết hôn của Tuệ Tuệ và Kỷ Phong nhỉ?” Hạ Hữu Đức vừa thấy bọn họ tới thì lập tức trưng ra bộ mặt hớn hở, vốn tưởng là nhà đó sẽ kéo dài thêm hai ngày, dù sao cũng đã đưa ra thời hạn là ba ngày. Xem ra bà già này không lay chuyển được cháu trai nên mới tới đây, vậy chuyện tiếp theo sẽ dễ nói rồi.
Lúc này Hạ Thiên cũng cùng Hạ Toàn vào nhà, tới cũng tới rồi, không thiếu một chút thời gian như vậy. Bà Kỷ nhìn cả nhà này là thấy phiền, không thèm gọi hai người kia sang. Bà ấy cũng không làm chuyện vô nghĩa, kéo ghế ngồi xuống rồi nhìn Hạ Tuệ Tuệ đang ngồi trên giường đất, tỏ thái độ ghét bỏ đến cực điểm rồi lạnh lùng nói: “Chuyện ngày hôm nay cả hai nhà đều chẳng ai đẹp mặt. Chuyện đã như vậy rồi, chúng ta cũng không cần làm khó nhau. Mấy người nói đi, chuyện kết hôn mấy người tính thế nào?”
“Không phải tôi đã nói trước đó rồi sao? Tiền sính lễ tám trăm lẻ tám đồng, thiếu một cắc cũng không được. À đúng rồi, còn phải có tam chuyển nhất vang nữa.” Bà cụ nghe Hạ Hữu Đức nói thế thì đùng đùng nổi giận.
Ông ta nhìn thái độ của bà lão, cũng không vội: “Bà cũng đừng nóng giận, tiền là của chúng tôi nhưng tam chuyển nhất vang kia, chúng tôi để Tuệ Tuệ mang theo chiếc máy may. Con gái tôi khéo tay, sau này quần áo của Kỷ Phong cứ giao cho nó.”
“Bớt nói những thứ vô dụng đó đi, nhà tôi bỏ nhiều tiền như vậy, nhà mấy người thì sao?” Bà cụ nén giận hỏi lại Hạ Hữu Đức.