Những lời của Vương Thanh Hòa khiến cho Dư Thành buồn cười tới mức muốn sốc hông.
Người thành thật? Ai tin chứ?
Nhưng mà anh ấy cũng chỉ có thể vừa cười vừa gật đầu đồng ý.
“Thứ hai, chuyện chúng ta hợp tác tuyệt đối không được để người khác biết. Nếu anh để người khác biết được thì chúng ta chấm dứt ở đây.”
Dư Thành không cười nữa, lập tức khắc ghi chuyện này.
Mấy ngày nay anh ấy về tỉnh thành có mời bạn bè đi ăn uống tụ tập, còn có người hỏi có phải anh ấy ra ngoài phát tài rồi hay không.
Tuy mọi người đều có công việc nhưng có ai mà không muốn kiếm thêm một ít?
“Hai người yên tâm, tôi tuyệt đối không nói cho người khác.” Dư Thành chỉ còn kém mở miệng thề với Bạch Tú Tú cùng Vương Thanh Hòa.
“Anh Dư ngồi đi, đứng nói chuyện không mệt sao?” Vương Thanh Hòa mời anh ấy ngồi xuống.
“Hai người thật sự không muốn cùng tôi lên tỉnh thành xem thử sao?” Dư Thành vẫn rất hy vọng Vương Thanh Hòa đồng ý đi mở mang việc đời, tuy nhà kia vô cùng phiền toái nhưng đó cũng là cơ hội để tiếp xúc với những việc lớn. Trọng điểm chính là sau khi mạo danh một người khác thì mọi chuyện sẽ thế nào?
Đương nhiên sẽ tốt hơn nếu đó là sự thật, tóm lại là chỗ tốt nhiều hơn chỗ xấu.
“Chúng tôi đều có công việc ở huyện, cũng không muốn trễ nải, còn chuyện mà anh Dư nói thì tôi không có hứng thú thực hiện, nhưng cũng khá tò mò về chuyện đó, sau này mỗi lần chúng ta gặp mặt, nếu không có việc gì thì anh có thể kể lại cho tôi và Tú Tú nghe một chút.”
Vương Thanh Hòa cự tuyệt đề nghị của Dư Thành.
Anh vẫn rất chắc chắn với quyết định ban đầu của mình, những người đó không chủ động tìm tới cửa thì hẳn là họ thấy anh không mang đến đủ lợi ích, trước khi có thể che chở cho Tú Tú và hai đứa nhỏ, anh tuyệt đối không thể để họ bị liên lụy.
“Được thôi! Cậu yên tâm đi, chúng tôi ở trong cùng một cái sân mà, nhà họ dạo gần đây có biết bao nhiêu là chuyện náo nhiệt, tôi muốn hỏi thăm một chút cũng rất dễ dàng, đến lúc đó mà tôi không qua được thì sẽ viết thư gửi cho cậu.” Dư Thành cũng không nhiều lời, nếu cứ khuyên giải tiếp thì lại thành ra không lễ phép.
“Vậy chúng tôi cảm ơn anh Dư trước.” Vương Thanh Hòa cảm ơn rồi cân nhắc xem tối nay nên nấu món gì.
“Việc nhỏ, đúng rồi, còn mấy thứ này chắc tôi phải để ở đây tạm, chờ đến đêm mai tôi sẽ cho người tới lấy.” Dư Thành nhìn mười hai cái túi to kia, nhiều hơn anh ấy dự đoán rất nhiều.
Để không bị thiếu chỗ chất hàng, anh ấy phải liên hệ trước mới được.
“Được thôi, đêm mai anh Dư cứ tới đây lấy là được.” Vương Thanh Hòa lập tức đồng ý.
Chuyện nhỏ như vậy, anh có thể chấp nhận được.
“Vậy tôi đi trước đây, tôi còn có việc phải thương lượng với anh trai của Tiểu Trương.” Dư Thành đứng dậy muốn rời đi.
“Anh Dư.”
Vương Thanh Hòa gọi Dư Thành lại.
Dư Thành bị gọi lại thì có chút khó hiểu: “Sao vậy?”
Vương Thanh Hòa ý vị thâm trường nhắc nhở một câu: “Đừng dính vào việc kinh doanh chợ đen ở huyện…”
Dư Thành hoảng sợ, sao anh lại biết!
Lần này anh ấy tới đây cũng là vì đã ôm chí lớn.
Anh ấy sắp thu tiền về tay nhưng mua bán ở chợ đen trên tỉnh thật sự không bằng ở dưới huyện, thành phố thì anh ấy không quen thuộc và cũng quá chói mắt, từ đó mới nghĩ tới chuyện kinh doanh chợ đen ở huyện, có xảy ra chuyện thì cũng không đến mức ảnh hưởng quá nhiều tới anh ấy.
Tốt xấu gì thì anh...
Nhưng tại sao Vương Thanh Hòa biết được anh ấy muốn làm gì, biết bói toán sao?
“Anh Dư, chúng ta muốn kiếm tiền thì phải thuận theo dòng chảy, kinh doanh chợ đen ở trong huyện quá mức lóa mắt.”
Khi trước Vương Thanh Hòa nhắc nhở Tiểu Trương thế nào thì bây giờ cũng nhắc nhở Dư Thành như thế.
Lúc Dư Thành và Tiểu Trương xảy ra chuyện, tình huống cũng không khác mấy, thậm chí Dư Thành còn phiền phức hơn cả Tiểu Trương.
Tuy anh không biết là phiền toái gì nhưng anh cảm thấy không nên tiếp tục việc kinh doanh chợ đen nữa, nếu hỏi nguyên nhân thì anh chỉ có thể nói là dựa vào trực giác và một chút phân tích.
Dư Thành nhìn chằm chằm Vương Thanh Hòa, trong lòng vô cùng nôn nóng.
Một lúc sau, anh ấy nhẹ nhàng mỉm cười: “Cậu nghe Tiểu Trương nhắc chuyện tôi kinh doanh ở chợ đen sao? Tiểu Trương này cũng thật là, nói với cậu khi nào vậy, miệng mồm cũng nhanh quá rồi, không được, lát nữa tôi phải nói cậu ấy một trận.”
“Cậu ấy không nói gì với tôi cả, anh Dư, trong lòng anh suy tính muốn vào huyện làm gì đều viết hết lên mặt rồi. Kinh doanh chợ đen là hoạt động không chính quy, làm ăn nhỏ lẻ thì may ra, nhưng tôi biết anh Dư không thể làm ăn nhỏ lẻ được đúng không, gia đình thế nào tôi không biết, tôi chỉ biết anh nên cách xa chợ đen một chút. Nếu anh vẫn muốn tiếp tục kinh doanh chợ đen thì chuyện hợp tác giữa chúng ta nên dừng ở đây thôi.”
Thái độ của Vương Thanh Hòa vô cùng nghiêm túc khiến Dư Thành có chút tức giận, nhưng cảm giác sợ hãi vẫn lấn át.
Này... người này không phải đã biết quá nhiều rồi đó chứ.
Nhưng mà nếu cứ đồng ý như vậy thì cũng quá mất mặt.
“Anh Dư, không phải anh còn muốn đi tìm Tiểu Trương sao?” Vương Thanh Hòa thấy anh ấy vẫn còn đứng sững sờ thì mở miệng nhắc nhở một câu.
“Ừ, ừ, tôi đi tìm Tiểu Trương trước. Cậu yên tâm, tôi không buôn bán ở chợ đen nữa.” Dư Thành vội vàng rời đi.
Chờ người đi rồi, Bạch Tú Tú cũng có chút lo lắng: “Thanh Hòa, anh nói xem anh Dư có tiếp tục việc kinh doanh chợ đen không?”
Dư Thành làm vậy là đi ngược với nguyên tắc kinh doanh.
Vương Thanh Hòa bưng nước đường đã pha sẵn tới cho vợ mình: “Yên tâm đi, anh ấy không làm đâu. Tú Tú, tối nay chúng ta ăn gì?”
“Ăn mì, lâu rồi không ăn.”
Bạch Tú Tú đã suy nghĩ mấy ngày, lúc còn ở trong thôn bọn họ không có cách nào làm mì thủ công, dù sao không có chỗ làm thì rất bất tiện.
Mấy ngày nay đã đổi rất nhiều món, hôm nay tới lượt món mì cán thủ công.
“Được.” Vương Thanh Hòa đi tìm túi bột.
Bên kia, Dư Thành vừa ra ngoài thì đầu óc cũng tỉnh táo lại.
Dựa theo lời Vương Thanh Hòa nói, còn có chuyện gần đây mấy vị trưởng bối nói bóng nói gió với người trong nhà, nói không cho bọn họ lén lút buôn bán, đặc biệt là không được kết bè kết đảng với đám người ở chợ đen gây rối đại viện.
Tuy cha anh ấy là một người phong kiến gia trưởng nhưng không phải chuyện gì cũng quản, những chuyện có thể khiến ông ấy mở họp gia đình như thế hẳn là chuyện rất lớn.
Lần này ông ấy nghiêm túc nhắc nhở như thế, tuyệt đối là đã nghe được tiếng gió rồi.
Hai ngày nay quá thoải mái khiến anh ấy quên mất chuyện này.
Hiện tại Vương Thanh Hòa nói như thế, anh ấy lập tức nhớ ra chuyện này, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Chuyện mua bán này thật là không thể nhúng tay vô được mà.
“Anh Dư? Sao anh ra nhanh vậy? Tôi còn đang nghĩ tới đây sớm sẽ phải đứng hứng gió lạnh một hồi.” Tiểu Trương đang chậm rãi bước vào con ngõ thì lại trông thấy Dư Thành.
Nhà anh em anh ấy đang loạn cào cào, anh ấy không tiện ở lại nên mới về trước, còn đang suy nghĩ nên tới chỗ nào ngồi đợi một lúc, ai ngờ lại thấy Dư Thành ra tới.
Tiểu Trương vô cùng vui vẻ, thuận tay nhận lấy cái cân.
“Anh Dư, bây giờ anh muốn đi đâu? Đi tìm anh trai tôi sao? Bây giờ anh ấy còn đang chờ anh đó.” Tiểu Trương mở miệng thăm dò.
Dư Thành nghe nhắc tới anh trai của Tiểu Trương thì càng thêm cảnh giác: “Không tìm cậu ấy, tôi về nhà khách trước, ngày mai bận việc xong thì sẽ đi ngay. Cậu giúp tôi chuyển lời cho anh trai cậu đi, nói là chuyện mua bán này tôi không làm nữa. Tôi không muốn dính vào chuyện kinh doanh chợ đen. Bây giờ tôi khá ổn rồi, chờ quay về nhà sẽ tiếp nhận công việc mà ông già tôi đã sắp xếp sẵn. Cậu và anh trai cậu đối xử với tôi cũng thật lòng, tôi cũng khuyên các cậu nên tìm một công việc khác mà làm, việc kiếm tiền của các cậu bây giờ không ổn đâu.”