Tề Thế Trung thật là tức chết, thật là mất công cho cái đầu thối nát của con gái, lại có thể nghĩ ra mấy chiêu trò như vậy.
“Mẹ cháu không thành công đó chứ?” Tề Thế Trung nhìn cháu ngoại, cũng không dám chắc chắn.
“Không có, anh cả và chị dâu chờ có lệnh điều động công tác thì mới chịu đến tỉnh thành, hơn nữa lúc trước chị dâu làm việc ở văn phòng khu phố, ở bên đó người ta cũng không tùy tiện tuyển người, những chuyện khác đều bị cha cháu từ chối.” Hạ Vi trước giờ vẫn luôn cảm thấy lời mẹ cô ta nói có gì đó không đúng nhưng lại không tìm được nguyên nhân, dù sao thì mẹ cũng đã nói là muốn tốt cho cô ta và hai anh trai.
Gần đây ấn tượng của Hạ Minh dành cho anh cả và chị dâu tốt hơn ban đầu rất nhiều, hai ngày nay cô ta cũng nhìn hai người bọn họ thuận mắt hơn trước. Có khi cô ta cũng nhớ tới những lời mẹ đã nói lúc trước chỉ là không suy nghĩ cẩn thận xem vấn đề nằm ở đâu, chỉ biết là mẹ không nên đối xử với anh chị cả như vậy. Mãi cho đến bây giờ cô ta mới hiểu, lời của ông ngoại đã mở được nút thắt trong đầu cô ta.
Đúng vậy, không phải là vì mẹ thấy cô ta và hai anh trai không tài giỏi như Hạ Thiên nên mới muốn tìm anh cả về sao? Vất vả lắm mới tìm về được nhưng lại vắt hết óc để chiếm lợi ích của người ta, còn tỏ thái độ với chị dâu. Như vậy có tìm được người về thì cũng có tác dụng gì chứ? Nếu như mẹ không làm như vậy thì không chừng bây giờ anh chị cả đã nguyện ý về nhà ở rồi.
Nếu anh chị cả bằng lòng trở về, trong nhà không đủ phòng ở, cha cũng sẽ không để Tuệ Tuệ cùng Hạ Thiên ở trong nhà nữa. Hạ Vi chỉ cảm thấy bản thân như được thức tỉnh.
Tề Nghênh Nghênh khóc nức nở, không phải bà ta không biết đạo lý đó, nhưng khi nhìn thấy đứa con cả và con dâu ở một nơi mà bà ta không biết đã vun đắp được một cuộc sống tốt đẹp thì bà ta cảm thấy rất bí bách bởi vì sự thật không như bà ta tưởng tượng. Bà ta biết đó là con ruột của mình nhưng không thể nào thân cận nổi, bà ta cũng đã cố gắng…
“Cô khóc đủ rồi thì đi đi, không phải cô nói phải về nhà nấu cơm sao? Mau đi đi, nhà tôi không có chỗ cho cô.”
Tề Thế Trung thấy con gái vẫn còn mặt mũi ngồi đó khóc chứ không muốn giải thích rõ ràng với ông ấy thì hoàn toàn mất hết kiên nhẫn.
“Nó đã khó chịu như vậy, sao ông còn la nó làm gì. Nghênh Nghênh nhà ta gả sai người nên cuộc sống mới thành như vậy. Ông không nói con rể thì thôi, sao lại mắng Nghênh Nghênh làm gì? Hơn nữa chuyện của cháu ngoại, không phải Nghênh Nghênh đã sửa sai rồi sao?”
Quách Xuân Hoa thương con gái, nghe chồng mắng con như vậy thì mau chóng nói đỡ.
“Đứa nhỏ là bị bà chiều hư, bây giờ bà con giúp nó tìm cớ hả? Con rể không tốt, nhà ta không qua lại với con rể, cháu ngoại là do con gái bà sinh, tự nó không thương yêu, bây giờ bà còn chiều nó?” Tề Thế Trung giận sôi máu.
“Cha, con biết sai rồi, bây giờ con thật sự muốn cải thiện quan hệ mà. Tính tình đứa nhỏ này thật sự rất quái dị, không nhận con cũng không nhận ông Hạ. Hiện tại nó được chủ nhiệm Chu nhận làm học trò, sau này sẽ đi theo ông ấy học trung y, liếc mắt một cái cũng biết tiền đồ ngày sau rực rỡ thế nào, tốt xấu gì cũng phải khiến nó vứt bỏ hiềm khích với chúng con, để nó quan tâm em trai em gái một chút. Mấy đứa con của con đều là cháu ngoại của cha, cha nghĩ cách giúp con đi.”
Tề Nghênh Nghênh nhớ đến chuyện hôm qua con trai theo ông Hạ về nhà nhưng nhất quyết không chịu ở lại một đêm, bộ dáng nằng nặc đưa con dâu rời đi khiến bà ta cảm thấy sợ hãi.
Suốt một buổi tối, bà ta đã cố gắng lấy lòng Bạch Tú Tú nhưng Bạch Tú Tú lại không hề cho bà ta sắc mặt tốt, không có ý định buông tha. Nếu không phải con trai chỉ nghe lời Bạch Tú Tú thì bà ta thật sự muốn đuổi người. Hiện tại không thể khơi thông quan hệ với con trai, bên phía con dâu cũng gặp trắc trở.
Bà ta cũng không phải kiểu người biết cúi đầu, trong lòng vốn dĩ đã phiền, bây giờ lại bị cha chọc thủng tâm tư, còn bị mắng cho một trận, Tề Nghênh Nghênh hoàn toàn không nghi đến mặt mũi nữa. Mất mặt với con dâu còn không bằng mất mặt với cha mẹ.
“Tới bây giờ mà cô còn trách nó?” Tề Thế Trung thật sự muốn hỏi người nhà họ Hạ nguyên nhân vì sao mà con gái ngoan của ông ấy gả đến nhà họ lại thay đổi thành một người hoàn toàn khác như vậy? Trước kia chỉ là hơi ích kỷ chứ không hề hồ đồ. Cũng đâu có ai bạc đãi nó, tại sao lại... nhưng chuyện này cũng không thể trách người ta, dù sao nhà người ta cũng không hề đánh mắng con gái ông ấy.
“Nghênh Nghênh, cô ngồi xuống.”
Tề Thế Trung thở dài, cuối cùng vẫn quyết định dạy dỗ con gái. Quanh năm suốt tháng ông ấy chẳng gặp được con gái mấy lần, bây giờ con gái cũng không còn nhỏ nữa, thậm chí cũng sắp có cháu rồi, bây giờ còn phiền ông ấy phải dạy bảo lại, thật là...
Tề Nghênh Nghênh thành thật ngồi xuống bên cạnh giường đất.
“Cô nói thật cho cha biết, cô có thương đứa nhỏ kia không? Nếu cô không thương thì cũng đừng nghĩ cách cải thiện quan hệ nữa. Mấy đứa con khác của cô, cứ cho là sau này cô không còn nữa, bọn chúng cũng chỉ vất vả một chút chứ không c.h.ế.t được. Cô tìm công việc cho bọn nó, thành gia lập thất cho bọn nó là được rồi. Cô cũng đâu thể nào chăm sóc hết đời sau của tụi nó? Đứa nhỏ mà cô không thương thì không cần cải thiện quan hệ đâu, đời này nó tổn thương vì cô một lần, c.h.ế.t tâm rồi thì thôi. Thằng bé có gia đình của nó, có vợ có con, cũng có một công việc vẻ vang. Cô cũng đừng tới cầu xin tôi, để tôi mặt dày đi cầu xin đứa nhỏ kia, chờ đến khi đứa nhỏ tin tưởng mở lòng thì cô lại cho nó thêm một dao. Đứa nhỏ là cô sinh, không sai, nhưng nó cũng không cần phải chịu tội như vậy. Còn nếu nói cô yêu thương đứa nhỏ, vậy thì cả nhà chúng ta sẽ cùng nhau nỗ lực thay đổi suy nghĩ của thằng bé. Nhưng tôi cảnh cáo cô, không cho phép cô ép thằng bé chăm sóc em trai em gái.” Tề Thế Trung nhìn con gái, vừa thất vọng vừa bất đắc dĩ.
“Cha, con...” Tề Nghênh Nghênh muốn đáp lời ngay.
“Cô nghĩ cho kỹ rồi nói, uống miếng nước, bình tĩnh một chút. Cô cũng biết tính của tôi rồi, tôi không chấp nhận người trước mặt tôi một kiểu, sau lưng tôi lại là một kiểu khác.” Tề Thế Trung không muốn nghe con gái nói bậy, lập tức lên tiếng cảnh cáo một câu.
Tề Nghênh Nghênh chột dạ cúi đầu, một lúc sau mới mở miệng: “Cha, con muốn cải thiện quan hệ, tốt xấu gì nó cũng là con trai của con, nhưng mà... nhưng mà em trai em gái nó phải làm sao?”
“Xuân Hoa, lấy cho nó hai cái bánh cho nó làm thức ăn trưa trên đường về, tối về đến nhà mới có sức nấu cơm cho đám tổ tông của nó.” Tề Thế Trung không muốn nghe thêm một chữ nào, xem như không thể dạy dỗ được đứa con gái này.