Đại đội trưởng vừa đi, Vương Thủ Thành lập tức thay đổi sắc mặt: “Mấy người chúng bây chờ ở đây làm gì? Còn không mau vào nhà đi. Hôm nay nhà ta xảy ra chuyện lớn như vậy, vừa rồi ở đại đội, đám người chúng bây đều mặc kệ. Thật là nuôi một đám sói mắt trắng.”
Vương Thủ Thành vào nhà, những người khác cũng mau chóng đi vào, trong lòng nảy sinh vô số ý niệm.
Chờ cả nhà vào trong, Vương Thủ Thành uống mấy ngụm nước đè nén sự kinh hãi, nhìn cả nhà đang chờ ông ta lên tiếng, lúc này mới mở miệng: “Tụi bây cũng đừng thấy mất mặt vì chuyện của mẹ tụi bây, cũng đừng cảm thấy bà ấy tàn nhẫn. Bà ấy làm vậy là vì ai? Đều là vì chúng mày, là vì nghe được chuyện anh cả và chị dâu cả của chúng mày ở trong huyện hưởng ngày lành cho nên mới nghĩ cách mang hai đứa nhỏ và chị dâu cả của bọn mày đi, như vậy thì cả nhà chúng ta có thể dọn vào huyện. Đến lúc đó anh cả tụi mày cũng không còn tâm tư làm việc, công việc của nó chỉ có thể giao lại cho tụi mày? Tiền bạc nhà chúng ta không còn nữa, đều là bị Bạch Tú Tú kia đoạt đi. Nếu không phải vì cô ta thì anh cả của tụi mày cũng không đối xử với nhà ta như thế.”
Vương Thủ Thành vô cùng kích động, trực tiếp đổ hết mọi chuyện lên đầu Bạch Tú Tú.
Vương Thanh Kỳ nghe vậy cũng cảm thấy lời này rất có lý.
“Cha, cha nói rất đúng, anh cả chính là bị chị dâu cả châm ngòi ly gián. Nếu không phải do chị dâu cả thì nhà ta vẫn còn tốt đẹp như trước đây.”
Vương Thanh Phú không nói lời nào nhưng cũng gật đầu.
Anh cả đi rồi mà còn khiến cả nhà cõng một đống nợ, thật sự là quá đáng.
Mấy năm nay anh cả không nói gì, sao đột nhiên lại tính toán rõ ràng như vậy? Chắc chắn là do chị dâu cả cấp xúi giục, từ ngày chị dâu cả bắt đầu cãi nhau với cả nhà, bắt đầu tranh gia sản thì anh cả vẫn luôn bênh vực chị dâu cả, cuối cùng đã nháo đến nông nỗi này.
Nếu đám mẹ mìn kia thành công thì đối với nhà bọn họ mà nói chính là một chuyện vui, nhưng mà anh ta cũng không ngu xuẩn nói toẹt chuyện này ra như thằng năm.
Vương Thanh Phú chờ tất cả mọi người tỏ thái độ với Vương Thủ Thành xong thì há mồm xin lỗi: “Cha, thực xin lỗi, chuyện này cũng là do bọn con hại mẹ, cũng hại cha! Nếu không phải bọn con không biết cố gắng thì mẹ cũng không cần làm như vậy vì bọn con, cha cũng sẽ không gánh tiếng oan như vậy. Có thể người khác sẽ chê cười nhà chúng ta nhưng mấy anh em bọn con tuyệt đối không ghét bỏ mẹ. Tuy sau này mẹ không còn ở nhà nhưng cha đừng lo, vợ con còn ở đây mà, con sẽ bảo cô ấy chăm sóc việc ăn uống cho cả nhà chúng ta, nhà chúng ta vẫn sẽ như trước đây.”
Vương Thanh Phú vừa nói vừa để lộ ra hốc mắt ửng đỏ, ngữ khí nghẹn ngào.
Vương Thủ Thành nghe thằng hai nói vậy thì trông lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.
Vẫn là thằng hai có lương tâm, ông ta làm những việc này là vì ai cơ chứ? Còn không phải vì cả cái nhà này hay sao?
“Hay, hay lắm, thằng hai nói rất đúng.”
Vương Thủ Thành vô cùng cảm động, những người khác cũng mau chóng hùa theo bày tỏ thái độ.
Triệu Thúy Hoa ngồi bên cạnh ông chồng nhà mình, cúi đầu im lặng không đáp lời.
Anh hai thật đúng là biết cách nói chuyện mà, rõ ràng bản thân rất nham hiểm nhưng lại nói như cao thượng lắm vậy?
Nếu thật sự muốn cả nhà được sống tốt thì bọn họ phải làm việc chứ nhỉ? Thế mà người tích được nhiều điểm lao động nhất cái nhà này lại là cô ta, bây giờ đám người này ở đây hát tuồng gì vậy?
Nhưng mà chỉ cần cô ta được chia tiền thì ai muốn làm gì thì làm, cô ta cũng mặc!
Người nhà họ Vương trắng đêm mở họp, lúc này, Bạch Tú Tú cùng Vương Thanh Hòa cũng đã trở về nhà.
Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa lo lắng hôm nay trở về quá muộn cho nên sáng sớm đã đến chào hỏi Tiểu Trương, nhờ anh ấy tới nhà bọn họ trông chừng hai đứa nhỏ giúp.
Lúc bọn họ về tới nhà thì thấy Tiểu Trương đang bóc hạt dưa cho hai đứa nhỏ ăn.
“Mẹ!” Minh Minh Nguyệt Nguyệt vừa thấy Bạch Tú Tú về thì lập tức bổ nhào vào lòng cô.
Bạch Tú Tú ôm lấy hai đứa nhỏ, ôn nhu hôn hai bé: “Minh Minh Nguyệt Nguyệt ngoan.”
Nhìn thấy bọn họ, Tiểu Trương cũng vô cùng kích động: “Anh Vương, chị dâu, hai người không sao đó chứ? Cuối cùng hai người cũng về rồi, hai đứa nhỏ đã quá buồn ngủ nhưng lại khăng khăng đợi hai người về, em vất vả lắm mới dỗ dành được đấy. Đúng rồi, mọi chuyện thế nào rồi?”
Tiểu Trương săn sóc giúp hai người đóng cửa lại.
Vào phòng, bếp lò trong nhà đã đốt sẵn, Vương Thanh Hòa ôm lấy hai đứa bé, vừa dỗ con vừa nói chuyện phiếm với Tiểu Trương.
“Mọi chuyện đều thuận lợi cả, nhưng mà cũng chỉ bắt được bà già kia, ông già họ Vương thật là tinh quái, muốn bắt cả ông ta vào đó thật không phải chuyện dễ.”
Nhưng mà Vương Thanh Hòa cũng không cảm thấy chuyện này có gì đáng tiếc, để Vương Thủ Thành ở bên ngoài vẫn còn chỗ hữu dụng.
Tiểu Trương nghe nói chuyện thuận lợi thì cũng yên tâm: “Vậy là tốt rồi, vậy chuyện lúc trước em nói với anh Vương thì sao?”
“Vẫn giữ nguyên như vậy.” Vương Thanh Hòa vô cùng kiên quyết.
Trong lòng Tiểu Trương cũng rất vui vẻ, anh Vương nhờ anh ấy tra thử xem kẻ cầm đầu đám mẹ mìn kia là ai, mấy ngày nay anh ấy vẫn luôn điều tra, cuối cùng lại tra được hóa ra đó là đối thủ một mất một còn với anh trai anh ấy.
Nếu anh Vương có thể khiến cho bọn chúng thành thật một chút thì còn gì tốt hơn, anh ấy đi một chuyến này thật sự đã kiếm được món hời lớn.
“Vậy em về trước đây, anh Vương cứ yên tâm, nếu cần em giúp đỡ gì thì anh chỉ cần mở miệng dặn dò là được.” Tiểu Trương nói xong thì xoay người đi ra ngoài, ai ngờ vừa bước ra thì đã đụng phải Dư Thành.
“Anh Dư?” Tiểu Trương vô cùng khó hiểu.
Dư Thành cười cười: “Không có gì đâu, tôi chỉ tới đây chào hỏi một tiếng thôi, sáng mai phải về tỉnh thành rồi.”
“Vậy tôi thì sao?” Tiểu Trương đứng yên tại chỗ, bây giờ rời đi có phải là không tốt lắm không?
Nhưng nếu không đi thì lỡ người ta có chuyện muốn nói riêng thì sao?
“À, cậu không cần lo cho tôi, lát nữa tôi trực tiếp tới nhà ga.” Dư Thành nói xong thì bước vào nhà.
Trong nhà, Bạch Tú Tú đang nghỉ ngơi uống nước đường, Vương Thanh Hòa đưa hai đứa nhỏ về phòng rồi chuẩn bị làm cơm tối.
Thấy Dư Thành bước vào, Vương Thanh Hòa tạm ngưng công việc trong tay.
“Thanh Hòa, em dâu, hôm nay tôi phải về rồi, hẳn là tháng sau mới quay lại, tháng sau hai người...”
Dư Thành không xác định được tháng sau sẽ nhận được bao nhiêu hàng.
“Tháng sau anh chỉ cần tới đây là được, chuyện này anh chỉ được phép liên hệ với chúng tôi. Nếu có người thứ ba biết được thì việc hợp tác dừng ở đây.”
Vương Thanh Hòa cảnh cáo Dư Thành vài câu, Dư Thành thoạt nhìn là người rất dễ lừa gạt.
“Yên tâm yên tâm, tôi cũng không phải kiểu người ngu ngốc hại người hại mình đâu, đúng rồi, đây là địa chỉ của tôi, nếu cậu có chuyện cần tìm tôi thì cứ tới nơi này, báo tên của tôi là được.”
Dư Thành để lại địa chỉ, nhìn đôi mắt của Vương Thanh Hòa, thế nào cũng cảm thấy có chút giống.
“Cậu... thôi, tôi không còn việc gì nữa.” Dư Thành nghĩ ngợi một lúc vẫn quyết định không nói, đợi anh ấy hỏi thăm thêm một số thông tin rồi tính sau.
“Tôi tiễn anh.” Vương Thanh Hòa muốn đưa anh ấy ra ngoài.
“Không cần, hai người cứ làm việc đi. Lần sau tôi tới đây sẽ mang cho hai người ít thứ tốt.” Tâm tình của Dư Thành cũng không tệ.
Sau khi từ biệt, anh ấy nhảy lên chiếc xe đạp đã mượn từ trước, lúc tới nhà ga, đã sớm có người chờ anh ấy ở đó.
Người chờ anh ấy là một thanh niên tuổi tác không kém anh ấy là bao, áo khoác của đối phương dường như có cùng chất liệu với áo của Dư Thành, bên cạnh còn có không ít người tới đưa tiễn, nhưng mà nhìn sắc mặt của người này cũng không được tốt lắm.