Trong lòng Đại Trương càng yên tâm hơn, anh ấy cũng không biết mình đào đâu ra tự tin, nhưng mà vẫn cứ cảm thấy sau này Vương Thanh Hòa chắc chắn sẽ trở thành người cực kỳ ghê gớm.
“Tôi đi trước, ngày mai tôi sẽ dẫn anh đi tìm người của nhà máy đồ nội thất, sẽ đến cửa nhà anh chờ anh.” Vương Thanh Hòa nói xong, đạp xe đạp chuẩn bị rời đi.”
“Vương Thanh Hòa...” Hạ Thiên đột nhiên từ một góc xông ra, anh ta rất tiều tụy, ánh mắt cũng rất điên cuồng.
Anh ta vừa mới đến gần, còn chưa kịp làm cái gì thì Đại Trương đã ngăn cản anh ta lại: “Anh là ai? Kêu anh Vương tôi làm cái gì?”
“Buông tao ra! Mày buông tao ra! Vương Thanh Hòa, đều là tại mày! Đều là mày hại tao ra nông nỗi này, mày đắc ý lắm đúng không? Mày hại cha tao vào tù, mày còn hại tao sau này không thể quay về tỉnh thành. Mày... Tại sao mày không c.h.ế.t đi!”
Hạ Thiên hét ầm lên.
Vương Thanh Hòa quay đầu lại nhìn thoáng qua anh ta: “Loại người thuê người ăn trộm con của người khác, lại còn thuê người đi g.i.ế.c người như cha anh còn chưa c.h.ế.t đâu. Loại người đầy mưu mô toan tính, đến cả bác cả và bác gái chăm sóc mình bao nhiêu năm qua mà còn hại như anh cũng còn sống yên lành. Tại sao tôi lại phải c.h.ế.t chứ? Hạ Thiên, anh cho rằng anh mất đi cái gì hả?”
Trong ánh mắt Vương Thanh Hòa không hề có khinh thường, chỉ có lạnh nhạt: “Không, anh chỉ là quay về vị trí mà anh nên ở mà thôi. Không phải anh nên trả lại cuộc sống sung sướng mà anh đã trộm đi sao?”
Vương Thanh Hòa nói xong, lập tức đạp xe đạp rời đi.
Hạ Thiên điên cuồng muốn đuổi theo, lại bị Đại Trương và Tiểu Trương cản lại kịp lúc: “Thằng ranh này, mày mà còn dám chọc anh Vương, tao sẽ kéo mày xuống địa ngục.”
Tiểu Trương phiền mấy người nhà họ Hạ muốn chết, cả gia đình này ngoại trừ thằng em trai tên Hạ Minh của anh Vương ra thì chẳng còn có ai tốt lành cả!
Hạ Thiên dám la lối chửi bới Vương Thanh Hòa, nhưng mà gặp phải mấy người không quen biết kia, anh ta lại thật sự không dám làm như thế.
Anh ta mặt xám mày tro bị đuổi đi, khác hoàn toàn với dáng vẻ tự tin đắc ý ngày xưa.
Hạ Thiên vừa đi vừa khóc to.
Anh ta không hiểu nỗi, tại sao cuộc sống tốt đẹp an ổn của anh ta lại biến thành như thế chứ?
Anh ta vốn dĩ có công việc ổn định, tương lai xán lạn, có bạn gái là con gái cửa xưởng trưởng.
Còn có cả nhà bác cả dốc hết toàn lực cung phụng cho anh ta, sao trong khoảng thời gian ngắn như thế, anh ta đã mất sạch sẽ rồi?
Đều là lỗi của cha, nếu cha chưa mang đến những chỗ tốt kia cho anh ta thì anh ta sẽ không biết rằng khi mất đi những thứ này đau khổ đến cỡ nào!
Lúc Vương Thanh Hòa đạp xe về đến nhà thì bên ngoài vừa lúc có tuyết rơi.
Trong phòng, Bạch Tú Tú đang đọc sách tâm lý học, cô muốn càng hiểu biết về lòng người hơn, như vậy thì sau này khi đi làm cũng sẽ tiện hơn.
Vương Thanh Hòa lại yêu cô đến cỡ nào thì cô vẫn sẽ muốn phát triển bản thân mình.
Nếu không thì quá uổng công cô sống lại một đời rồi.
“Con rể về rồi, Tú Tú, chúng ta ăn cơm thôi.” Bà Ngụy đã nấu cơm xong rồi, chỉ chờ Vương Thanh Hòa về nhà thôi.
Vương Thanh Hòa bưng đồ ăn lên bàn giúp bà, lại dẫn theo hai đứa nhỏ đi rửa tay, lúc này mới ngồi xuống cùng nhau ăn cơm.
Nhìn vợ đang ngồi ở bên cạnh mình, cô không cần thiết phải nói cái gì, chỉ cần nhìn thoáng qua cô, anh cũng đã cảm thấy vô cùng vui vẻ và thỏa mãn.
“Anh nhìn em mãi làm cái gì? Em có phải đồ ăn đâu, anh mau ăn cơm đi.” Bạch Tú Tú bị anh nhìn với ánh mắt nóng rực như thế có chút khó hiểu, tại sao đến bây giờ người này còn chưa chữa được tật thích nhìn chằm chằm vào cô chứ?
Vương Thanh Hòa ngoan ngoãn ăn cơm.
Ăn cơm xong, anh lại cứ đến nhà thầy như mọi hôm.
Dư Thành cũng đã đến rồi, anh ấy đứng chờ đầu hẻm nhà họ Chu.
“Sao rồi? Người bạn kia của cậu có đồng ý không?” Dư Thành hỏi anh.
“Đồng ý rồi, ngày mai anh đến địa chỉ này tìm anh ấy, anh ấy vừa mới đến tỉnh thành nên cái gì cũng không hiểu. Nhưng mà sau này anh ấy và Tiểu Trương đều sẽ làm việc chung với chúng ta, bọn họ là người đáng tin. Một mình anh bận rộn xử lý chuyện dược liệu thì sớm muộn gì cũng sẽ lộ tẩy thôi.”
Vương Thanh Hòa giải thích tầm quan trọng của hai người này.
Dư Thành nghe thế cũng thở phào nhẹ nhõm, Vương Thanh Hòa làm như thế, anh ấy mới cảm thấy Vương Thanh Hòa không phải chỉ là đang vẽ ra tương lai tốt đẹp mơ mộng cho anh ấy.
Dư Thành cất địa chỉ đi: “Được rồi, tôi nhất định sẽ xử lý ổn thỏa.”
Hai người vẫn cứ một trước một sau đi vào nhà như mọi hôm.
Chu Giải Thư thấy học trò đến, đẩy ly trà nóng của anh về phía trước nói: “Con uống miếng trà cho ấm người đi, bên ngoài đổ tuyết rất to.”
“Cảm ơn thầy.” Vương Thanh Hòa cũng nghe lời bắt đầu uống trà.
Chu Giải Thư quan sát học trò, phát hiện anh lại càng kiệm lời hơn trước kia, giống như cái kiểu yên lặng vì đã giải quyết được rất nhiều chuyện.
Xem ra những việc nhỏ mà ông ấy làm giúp học trò, vẫn tạo được một chút hiệu quả chính diện đối với học trò.
Như vậy là tốt rồi... Chỉ cần học trò phát triển theo chiều hướng tốt, vậy tất cả mọi thứ đều ổn.
“Thầy đã liên hệ với trường cấp hai, thương lượng với bọn họ xong rồi, bọn họ đồng ý tổ chức một cuộc thi riêng cho con. Nếu con có thể thi đậu thì bọn họ sẽ đề cử một trường cấp ba cho con. Đến lúc đó, còn trực tiếp chuyển vào lớp tốt nghiệp học tập. Không bao lâu sau, mấy chuyện này sẽ không còn là điểm yếu của con nữa. Còn chuyện con học đông y thì thầy cũng sẽ chuẩn bị sẵn sàng cho con.”
Mấy ngày nay Chu Giải Thư vẫn luôn bận rộn chuyện này, ở trong mắt ông ấy, đây mới là chuyện quan trọng.
Vương Thanh Hòa cũng rất kinh ngạc, anh vốn dĩ còn cho rằng sau này anh còn phải tự nghĩ cách, không ngờ thầy đều đã nghĩ cho anh hết rồi. Thậm chí ông ấy còn sẵn lòng giúp anh đến mức đó, anh đã lớn thế này, còn có tình huống hiện tại, chắc là thầy mất rất nhiều công sức đúng không?
“Đừng đứng ngơ ra đó, cái dáng vẻ thông minh lanh lợi bình thường của con đâu rồi? Được rồi, chúng ta tiếp tục chương trình học thôi.” Chu Giải Thư trêu ghẹo học trò một câu, sau đó lại bắt đầu dạy học.
Dư Thành ngồi ở bên cạnh nghe có hơi ê rằng, ông cụ này cứ chiều tiếp đi, đây rõ ràng là đang cưng chiều học trò quá đà mà!
Thật không biết Vương Thanh Hòa làm thế nào mà có thể làm ông cụ xem anh như con ruột thế này.
Hôm nay Vương Thanh Hòa học tập xong thì Dư Thành đã về nhà từ trước rồi.
Tuyết ở bên ngoài đã ngừng, anh chào hỏi với thầy rồi lập tức về nhà.
Vừa về đến nhà, anh lại phát hiện trong nhà lại có thêm hai người.
Tề Thế Trung và cậu cả nhà họ Tề cùng nhau đến, còn xách theo mấy cái rương.
Vương Thanh Hòa nghĩ đến những lời Hạ Minh vừa mới nói với anh ấy ngày hôm nay, cũng đã biết được ý đồ của bọn họ.
Anh suy nghĩ một chút, đi đến bên cạnh vợ mình ngồi xuống.
Anh vô cùng thản nhiên chào hỏi bọn họ: “Sao hai người lại đến đây?”
“Thanh Hòa, ngày hôm qua ông ngoại rời khỏi nhà cháu thì lập tức đi tìm mẹ cháu ngay. Ông cũng đã nói chuyện rõ ràng với mẹ cháu rồi. Hôm nay ông đến đây chính là muốn giao hết những thứ vốn dĩ ông định chia cho mẹ của cháu và mấy đứa con khác cho cháu. Không phải lấy danh nghĩa của mẹ con. Nó không có tình mẹ con với cháu, nhưng mà ông ngoại nhận cháu là cháu ngoại của ông. Ông không thể khống chế được tình cảm của nó, nhưng ông lại có thể khống chế được tài sản của ông. Mấy thứ này, nếu cháu không cần thì cứ quyên tặng ra ngoài. Nhưng mà ông ngoại biết cháu không phải một đứa muốn bản thân bình thường mãi. Cháu có thể chờ đến sau này cháu không cần mấy thứ này nữa lại quyên tặng nó đi. Trước lúc đó, cứ để chúng nó ở trong tay cháu, phát huy ra một chút tác dụng đi.”
Tề Thế Trung vô cùng chân thành nhìn anh, chờ mong anh có thể nhận lấy.
Lần này Vương Thanh Hòa cũng không từ chối, anh nhỏ giọng nói cảm ơn: “Cảm ơn ngài.”
“Bé ngoan, ông ngoại không quấy rầy cháu nữa, ông đã bảo cậu của cháu để mấy thứ đó trong góc rồi, ông và cậu đi về đây.” Tề Thế Trung biết cháu ngoại không phải người nhiệt tình, cho nên yêu cầu dần dần mới có thể chạm đến trái tim của anh.
Cậu cả Tề thấy cha mình như thế này, trong lòng vô cùng kinh ngạc cảm thán, mấy năm nay cha của ông ấy cũng chưa bao giờ yêu thương cháu nội như thế bao giờ.
Nhưng mà đứa cháu này đúng là làm người ta rất đau lòng.
Với lại ông ấy cũng đã nhìn thấy mấy đứa con khác của em gái, đúng là không phải cùng một loại người.