Nếu như ăn thịt thì phải tốn bao nhiêu tiền mới ăn cho đủ chứ?
Nhưng mà nếu không ăn thì cô ta lại rất thèm.
Nếu hiện tại có thể tìm được vài món ăn hoang dã, hoặc là dược diệu, đều được hết.
Nhưng mà vẫn phải chờ đến ba người bọn họ bắt đầu xui xẻo mới được.
Chu Kiều Kiều cũng không sốt ruột, chỉ dẫn theo mấy người bọn họ lang thang vô định.
Triệu Thúy Hoa xụ mặt đi theo bên cạnh, ngay từ đầu cô ta cũng không muốn đi cùng, nhưng mà lại bị cả gia đình bắt buộc cô ta phải đi, nếu cô ta không đi thì sau này sẽ không được chia tiền.
Cô ta vẫn luôn muốn dọn ra ở riêng, nhưng mà còn chưa suy nghĩ xem phải làm thế nào mới có vẻ thuận theo tự nhiên một chút.
Tuy rằng cô ta không muốn bị cả gia đình này liên lụy, nhưng mà cũng suy xét đến tình huống nếu sau này cả gia đình đều trở nên giàu sang phú quý, ngược lại anh cả và chị cả ngược lại sống không tốt.
Tốt nhất là cô ta không nên đắc tội cả hai quá nhiều.
Cho nên chỉ có thể đi theo đến nơi này.
Triệu Thúy Hoa đi ở ngoài cùng, cô ta thật sự quá sợ Chu Kiều Kiều, chỉ cần đi theo Chu Kiều Kiều vào trong núi thì chẳng có chuyện gì tốt lành cả.
Lúc này Chu Kiều Kiều đã nhìn về phía ba người này, trong lòng có chút bực bội. Sao ba người bọn họ lại đi đứng cẩn thận như thế chứ? Cứ như thế thì sao mà xui xẻo được?
Cô ta đang suy nghĩ như thế, vợ lão tứ đột nhiên trượt chân lăn xuống sườn núi.
Chu Kiều Kiều suýt chút nữa đã bật cười thành tiếng.
Nhưng mà cô ta vẫn cứ giả vờ giả vịt la lên: “Chị tư, chị có bị làm sao không? Em chạy xuống ngay.”
Cô ta nói xong lập tức chạy qua đó.
Mà hai người khác cũng đều đi qua theo.
Mấy người Bạch Tú Tú vừa mới vòng qua đến khu vực gần đó, đứng từ xa đã nhìn thấy cảnh này.
Trần Kim Hoa nhíu mày: “Nhà lão Vương chẳng có thứ gì tốt lành cả, trời lạnh thế này mà lại để mấy người trong nhà đi ra ngoài leo lên núi tìm đô, ông xin xem hiện tại trong núi lạnh thế này, đường lại trơn trượt, té một cái thế này.”
Bà ấy đang nói chuyện thì lập tức ngậm miệng lại.
Bởi vì lúc vợ Vương Lão Tứ lăn xuống chân núi, vô tình đụng trúng một con thỏ hoang, làm con thỏ đó ngất đi.
Nhìn thấy bọn họ xách theo con thỏ rời đi, Trần Kim Hoa sợ đến ngây người.
“Chuyện này…”
“Thím, chúng ta vòng lên đằng trước bọn họ đi.” Bạch Tú Tú cảm thấy có lẽ hôm nay cô sẽ có được thu hoạch không nhỏ.
Hôm nay Chu Kiều Kiều dẫn theo nhiều người như thế, với lại cũng lâu lắm rồi cô ta không quay về.
Cô ta lại vẫn cứ luôn gặp phải chuyện xui xẻo, có lẽ lần này cô ta đi vào núi cũng là muốn kiếm một vố to.
Thời điểm này mà vòng đến đằng trước bọn họ thì chắc chắn sẽ không sai được.
Còn chuyện nẫng tay trên của Chu Kiều Kiều rồi cảm thấy áy náy đó hả? Cô không cảm thấy như thế.
Lúc Chu Kiều Kiều hại cô đều chẳng có tí áp lực nào, cô cũng không cần phải khách sáo với Chu Kiều Kiều.
Lúc này Trần Kim Hoa còn đang khiếp sợ vì cảnh lúc nãy, cho nên bà ấy cũng không có ý kiến gì.
Bọn họ đi khá nhanh, hơn nữa Vương Thanh Hòa còn khá quen thuộc với đường trong núi, cho nên không bao lâu sau đã vòng ra phía trước mặt bọn họ.
“Chúng ta tạm thời cứ đi dọc theo con đường này tiến về phía trước đi, lúc trước cháu thường xuyên đến nơi này đi săn, khu vực này có khá nhiều con mồi.” Vương Thanh Hòa chỉ về phía trước.
Đằng sau, nhóm người nhà họ Vương, Chu Kiều Kiều đắc ý nhìn con thỏ đang nằm trong tay Trần Phương.
Cô ta vô cùng vui vẻ nói: “Chúng ta may mắn thật đó, không ngờ chị tư lăn xuống đó mà còn đụng trúng một con thỏ.”
Trần Phương không muốn nói chuyện với Chu Kiều Kiều, cô ta bị ngã hiện tại còn cảm thấy rất đau.
Cô ta lại càng cẩn thận mỗi khi đặt chân hơn.
Cô ta cũng không phải người ngu ngốc, khoảng thời gian này cô ta cũng dần dần nhận ra một vài chuyện.
Vợ thằng năm rất quái dị, hơn nữa cô ta dẫn bọn họ đi ra ngoài rõ ràng là hi vọng bọn họ bị thương để có thể đổi lấy thứ tốt gì đó.
Tuy rằng cô ta không biết vì sao sẽ như thế, nhưng tóm lại là bọn họ bị thiệt thòi!
Cô ta đang suy nghĩ như thế, lập tức nghe được Lưu Tiểu Nga ở bên cạnh sợ hãi kêu to.
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía cô ta, sắc mặt Lưu Tiểu Nga trắng bệch, đã sắp khóc đến nơi: “Tôi, chân tôi bị trật rồi.”
Không biết từ khi nào mà dưới chân cô ta đã xuất hiện một mỏm đá, cô ta không cẩn thận vấp phải, dẫn đến chân bị trật khớp, Lưu Tiểu Nga đau không đến mức không đứng dậy nổi, chỉ có thể ngồi phịch xuống đất, từng lớp tuyết dày trên núi dính lên người cô ta.
Chu Kiều Kiều thấy Lưu Tiểu Nga như vậy, trong lòng vô cùng vui vẻ nhưng vẫn giả vờ giả vịt quan tâm hỏi Lưu Tiểu Nga: “Chị hai sao rồi? Sao chị lại không cẩn thận như vậy chứ, bây giờ có còn đi được không? Nếu chị không đi được nữa thì mọi người để chị ở đây, cả nhà tới phía trước xem tình hình trước nhé? Đã lâu rồi nhà chúng ta không vào núi, cũng không thể vừa đến nơi lại quay về đúng không?”
Chu Kiều Kiều đang mong chờ bản thân sẽ tìm được thứ tốt, căn bản không muốn về nhà.
Lưu Tiểu Nga cũng nghĩ đến ở phía trước sẽ có đồ tốt, lập tức lo lắng ba người này sẽ âm thầm nuốt hết, có nói thế nào cô ta cũng không chịu ở lại đây một mình.
“Tôi đi cùng mọi người, một mình tôi ở đây đáng sợ lắm.” Lưu Tiểu Nga vội vàng bò dậy, cố nén cơn đau dưới chân, mỉm cười nói với Chu Kiều Kiều: “Không sao đâu, chân tôi vẫn đi được, chúng ta mau đi thôi.”
Trần Phương nhìn chị dâu hai như vậy, trong lòng có chút khinh thường, chút tâm tư nhỏ bé của chị dâu hai ai mà không biết chứ? Bộ nghĩ ai cũng như mình, thích lén lút ăn mảnh sao?
Bây giờ cuộc sống trong nhà đã khá hơn rất nhiều, căn bản không cần tranh giành mấy thứ đó.
“Đi được là tốt rồi, chúng ta đi tiếp thôi.” Chu Kiều Kiều bắt đầu bước nhanh về phía trước.
Tuy trong núi không có quá nhiều người nhưng vẫn phải phòng ngừa có người nẫng tay trên của cô ta.
Gần đây gặp phải quá nhiều chuyện không thuận lợi khiến cô ta có chút sợ hãi.
Ở phía trước, Trần Kim Hoa và Trần Tráng Thực đi theo hai vợ chồng Bạch Tú Tú cùng Vương Thanh Hòa, dọc đường đi, hai người như được mở mang tầm mắt. Trần Kim Hoa thật sự không biết phải nói thế nào.
Này... lúc nãy bà ấy còn thấy vợ thằng năm nhà họ Vương thật là may mắn, hiện tại lại thấy bản thân mình cũng may mắn như vậy! Lúc này mới đi được bao lâu chứ? Đã đụng phải nhân sâm rồi sao.
Mùa hè đã không dễ tìm thứ này, càng đừng nói tới mùa đông. Trời vừa vào đông thì lá cây đã rụng hết, hơn nữa tất cả mọi thứ đều bị tuyết bao phủ, kết quả bọn họ lại đào được nhân sâm trong một lớp tuyết mỏng giữa thời tiết như thế này.
“Bây giờ đất vẫn còn lạnh lắm, nếu chúng ta đào thì e là không đào được.” Trần Tráng Thực cũng rất bất ngờ, ông ấy đã vào núi bao nhiêu năm nay nhưng chưa bao giờ gặp qua thứ này, ai biết hôm nay đi theo hai vợ chồng son thì lại đụng phải, chỉ là chuyện này thật là làm khó người khác. Mặt đất bị mùa đông làm cho đông cứng, nhưng nếu bị giờ bọn họ không đào, lỡ đâu bị người khác đào mất thì phải làm sao.
“Chú Trần, sức cháu lớn, để cháu thử xem.” Vương Thanh Hòa không muốn để lại những thứ này, bọn họ đi trước người nhà họ Vương, lát nữa người nhà họ Vương tới đây chắc chắn sẽ thấy thứ này, đến lúc đó bọn họ khó mà giữ được.
“Được, vậy cháu thử đi, chú giúp cháu.” Trần Tráng Thực cũng cảm thấy hẳn là có thể đào được.
Sức lực của Vương Thanh Hòa rất lớn nên dù bọn họ chỉ mang theo công cụ bình thường, không có vật dụng chuyên nghiệp để đào nhân sâm nhưng mấy gốc sâm này cũng không thể chịu được sức trâu vồ vập như thế, gốc nhân sâm mau chóng bị bứng lên, chỉ là đất mùa đông cứng như đá, khó mà đào cẩn thận được nên nhân sâm cũng bị tổn hại đôi chút.
“Mau, lấy gì đó bọc lại đi.” Trần Tráng Thực mau chóng đưa anh một chiếc khăn tay.
Khăn tay này là ông ấy đòi từ chỗ vợ mình, trước nay vẫn luôn dùng để lau tay.
Bọn họ bọc nhân sâm xong xuôi thì cũng nghe thấy tiếng nhốn nháo từ đằng xa, là đám người Chu Kiều Kiều.