“Cha, ở đây không có chỗ cho cha giải thích nữa.” Tề Nghênh Nghênh cũng nổi nóng.
Bà ta có thể chịu đựng chuyện Hạ Hữu Đức gây sóng gió trong nhà bà ta nhưng nếu ông ta dám âm thầm dạy hư con bà ta thì không xong đâu! Hạ Thành lúc đầu còn chưa suy nghĩ cặn kẽ nhưng khi nghe Hạ Minh nói xong, anh ta bắt đầu hồi tưởng lại, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
“Lúc còn nhỏ cứ mỗi lần bọn con muốn học tập là chú ba sẽ đưa bọn con ra ngoài chơi, sau đó sẽ đưa bọn con về nhà trước khi cha mẹ đi làm về. Vào ngày nghỉ chú ba cũng làm như thế. Chú ba còn xúi giục bọn con trộm bài tập của Hạ Thiên, sau đó lại đổ hết cho bọn con. Lúc đó cha đánh bọn con, bọn con có nói thế nào cha cũng không tin. Còn nữa... cha không cho bọn con ra hồ chơi, cũng là chú ba lén lút đưa bọn con tới đó, sau đó lại mặc kệ, suýt nữa là Hạ Minh ngã xuống hồ rồi. Lúc con mới đi làm, cũng là chú ba châm ngòi nói công việc đó không xứng với con. Ông ta...” Hạ Thành nhớ lại những gì mà chú ba anh ta đã làm trước đây. Hạ Chí Phi nghe xong chỉ cảm thấy đầu óc vang lên tiếng ong ong: “Đủ rồi!”
“Ông hét cái gì? Để Hạ Thành nói tiếp! Tôi đã nói mà, tại sao chỉ có hai đứa con của tôi hư hỏng còn con của ông ta lại có tiền đồ. Tại sao mấy đứa con ngoan của tôi lại không biết nghe lời? Thì ra không phải là bọn nhỏ bướng bỉnh mà là có người cố ý dạy hư bọn nó! Hạ Chí Phi, tại sao tôi lại gả đến nhà ông vậy!”
Tề Nghênh Nghênh tức giận khóc lớn, Hạ Chí Phi muốn khuyên nhủ bà ta nhưng ông ta phát hiện bản thân còn không khuyên được chính mình thì làm sao khuyên người khác?
Hạ Chí Phi chỉ cần nghĩ đến lúc ông ta và Nghênh Nghênh con trẻ luôn đau đầu vì chuyện bọn nhỏ học hành không ra gì, còn có Hạ Hữu Đức lần nào cũng giả vờ làm người tốt, nói cái gì mà cứ coi Hạ Thiên là con trai của bọn họ. Ông ta thật sự rất muốn đánh Hạ Hữu Đức một trận!
“Anh cả, anh vội vàng gọi Hạ Vi kêu em tới đây làm gì, trong nhà xảy ra chuyện gì sao?” Tâm tình Hạ Hữu Đức không tệ, ông ta đã đưa người đến nhà máy rồi, tiếp theo chỉ cần chờ hai người kia tìm Vương Thanh Hòa gây phiền toái. Bây giờ anh cả còn chủ động tìm ông ta, nói không chừng là đã xảy ra vấn đề rồi. Hạ Hữu Đức nghĩ vậy, căn bản là không giấu được vẻ hưng phấn trên mặt nên vừa vào nhà Hạ Hữu Đức đã mở miệng hỏi Hạ Chí Phi, chỉ là lời vừa ra khỏi miệng ông ta đã hối hận bởi vì khung cảnh trước mắt có nhìn thế nào cũng không hài hòa.
Cha đang ôm một cái túi to, hình như là cái ông ta từng mang tới đây, cha đang ngồi trên sô pha, nhìn sắc mặt có vẻ không tốt lắm, những người khác cũng tập trung ở đó. Anh cả, chị dâu và hai đứa cháu trai nhìn ông ta bằng ánh mắt rất kỳ lạ. Chắc chắn là không phải chuyện tốt! Hạ Hữu Đức nghĩ vậy, trái tim lập tức vọt lên tới cổ họng.
Hạ Chí Phi lạnh lùng nhìn em trai: “Hạ Hữu Đức, hôm nay chú rước Hạ Thiên và cha về đi, sau này cả nhà mấy người không còn liên quan gì tới tôi.”
“Anh cả nói vậy là sao? Em rước con trai em đi thì được, nhưng còn cha thì sao? Bao nhiêu năm nay ông ấy sống không dễ dàng gì, vất vả lắm mới đồng ý ở lại chỗ anh, anh không thể báo hiếu ông ấy sao? Năm đó anh bỏ lại cha mẹ ra ngoài lang bạt, hiện tại anh lại muốn bỏ rơi cha?” Hạ Hữu Đức bước lên đánh bài tình cảm, tuy không biết đã xảy ra vấn đề gì nhưng tuyệt đối là chuyện xấu, trên đầu cha còn có thương tích, Hạ Hữu Đức nhanh chóng đánh đòn phủ đầu.
Hạ Chí Phi không cho đứa em trai ghê tởm này cơ hội: “Hôm nay chú đi gặp người nhà họ Vương đúng không, đưa hai đứa con trai nhà đó vào nhà máy làm. Hạ Minh và con cả của tôi đã trông thấy rồi. Lúc trước chú hứa hẹn với tôi thế nào? Bây giờ chú đã làm gì? Chú cũng không cần giảo biện, tôi muốn biết chân tướng thì chỉ cần tra một chút là được. Đến lúc đó kết quả thế nào không phải là thứ chú có thể biện minh. Hạ Hữu Đức, mấy năm nay tôi và chị dâu chú đối đãi với chú không tệ, chú báo đáp chúng tôi như thế sao? Đầu tiên là bắt cóc con trai lớn của tôi, sau đó là dạy hư Hạ Thành cùng Hạ Minh, còn để con gái chú cướp hôn phu của con gái tôi? Cả nhà mấy người trèo lên đầu tôi nhảy lung tung trên đó, có phải muốn hại tôi tức c.h.ế.t thì mấy người mới vui không?” Hạ Chí Phi tức đến run rẩy, nắm tay càng siết chặt hơn.
Sắc mặt Hạ Hữu Đức trắng bệch như tờ giấy, cái này, cái này, tại sao lại bị nhìn thấy chứ? Tại sao ông ta lại xui xẻo như vậy? Còn cả chuyện năm đó, tại sao hai đứa c.h.ế.t tiệt này lại nói ra hết chứ? Nhiều năm như vậy rồi, không phải bọn nó vẫn luôn bị lừa sao?
Hạ Hữu Đức vội vàng muốn tìm cách giải vây nhưng căn bản là không tìm được cớ, chỉ có thể miễn cưỡng giải thích với anh cả: “Anh cả, ta, nhà họ Vương uy h.i.ế.p em, em cũng không còn cách nào mà.”
“Tôi không muốn nghe chú giảo biện, vốn dĩ tôi đã muốn nói hết những chuyện đó ra, muốn chú phải vào tù nhưng cha đã đ.â.m đầu như vậy, dùng cái c.h.ế.t để uy h.i.ế.p tôi. Tôi không kiện chú nhưng sau này cả nhà mấy người đừng đến nhà tôi nữa, sau này nhà chúng ta không còn quan hệ!” Hạ Chí Phi tỏ thái độ vô cùng cương quyết.
Bên ngoài, Hạ Thiên tan tầm về nhà, vừa muốn mở cửa thì đã nghe thấy một câu như vậy, suýt nữa thì ngất xỉu. Anh ta bất chấp tất cả chạy vào: “Bác cả, có chuyện gì vậy? Cháu... cha cháu làm sai cái gì sao?” Anh ta vô cùng lo lắng.
Hạ Chí Phi không nhìn đến Hạ Thiên thì tốt, vừa nhìn thấy Hạ Thiên thì cơn giận của ông ta lại bùng lên!
Mấy năm nay ba đứa con của ông ta đều bị Hạ Hữu Đức gài bẫy, ông ta lại còn giúp Hạ Hữu Đức bồi dưỡng Hạ Thiên. Dựa vào đâu chứ?
“Bác cả, tuy cháu không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng chúng ta không phải người một nhà sao? Cháu vẫn luôn xem bác như người cha thứ hai, ngài có gì thì từ từ nói được không?” Hạ Thiên nhỏ giọng thỉnh cầu, trong lòng thầm mắng, đã xảy ra chuyện gì vậy? Vốn là đang êm đẹp, sáng nay trước khi anh ta đi làm, ông nội còn nói sẽ xử lý thỏa đáng chuyện này, tối nay chắc chắn sẽ bùng nổ?
Hạ Chí Phi lạnh mặt nói ra hết chuyện hôm nay. Hạ Thiên cũng choáng váng, tại sao cha lại để cho Hạ Minh và Vương Thanh Hòa nhìn thấy chứ? Bây giờ thì hay rồi, vốn muốn mượn đao diệt trừ Vương Thanh Hòa, hiện tại đừng nói diệt trừ Vương Thanh Hòa, nhà bọn họ đã xảy ra chuyện lớn rồi đây này. Đầu óc Hạ Thiên vang lên tiếng ong ong, ép bản thân nghĩ ra cách giải quyết, ít nhất cũng phải tìm được một cái cớ ổn thỏa.
“Anh cả, em liên lạc với nhà họ Vương, là em sai, nhưng em cũng bất đắc dĩ mà. Bọn họ uy h.i.ế.p em, nói nếu em mặc kệ bọn họ thì họ sẽ khiến em đi tù. Anh cả không biết chứ, ông già nhà họ Vương xảy ra chuyện, đã bị bắt rồi. Nhà bọn họ bây giờ cái gì cũng không sợ?” Hạ Hữu Đức đã nghĩ xong biện pháp, may mắn mà hôm nay ông ta đưa người nhà họ Vương đi làm đã thuận miệng hỏi chuyện của Vương Thủ Thành.
Lão già khốn nạn Vương Thủ Thành này bị bắt rồi, lúc ấy ông ta còn cảm thấy rất xứng tội. Bây giờ ngẫm, lại mới thấy may mà người đã bị bắt, nếu không ông ta biết tìm cớ gì đây?
Hạ Chí Phi nghe vậy thì sửng sốt: “Cái gì?”
Hạ Hữu Đức toan tính trong lòng, nghĩ đến nghi ngờ mà Vương Thanh Phú đã nói với ông ta, chuẩn bị bịa chuyện dựa theo thắc mắc của bọn họ.
“Anh cả, nhà họ Vương nói với em là Vương Thanh Hòa đã bắt ông già Vương Thủ Thành cái kia vào tù. Vương Thủ Thành đầu cơ trục lợi ở chợ đen bị nó biết được.” Hạ Hữu Đức vừa nói vừa khóc.