Mục lục
Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện này vẫn nên bắt đầu từ chỗ hai người đến tìm ông ta năm đó.

Lúc ấy ông ta giữ lại Vương Thanh Hòa ngoài việc muốn giữ cho mạng già một tấm bùa hộ thân thì còn không phải là vì ông ta hy vọng ngày sau có thể dựa vào chuyện này để kiếm một mớ sao?

Mấy năm nay ông ta bị dọa cho yên phận, nhưng con dâu vừa nhắc tới, ông ta lại nghĩ đến chuyện này.

Trong nhà, sắc mặt Chu Kiều Kiều lúc đen lúc trắng, mắng một câu đen đủi.

Trong lòng cũng hoài nghi chẳng lẽ Vương Thanh Hòa thật sự là con ruột của cha mẹ chồng? Vậy... thái độ kỳ lạ của cha mẹ chồng lúc trước là sao?

Có nghĩ thế nào thì cũng không thể là con ruột được, bọn họ càng không thừa nhận thì càng chứng minh trong chuyện này có lợi ích rất lớn.

Lúc này Chu Kiều Kiều đã gấp đến phát cuồng, cũng bị Bạch Tú Tú chọc cho tức điên.

Mặc kệ như thế nào thì cô ta cũng phải tốt hơn Bạch Tú Tú.

Ngay lập tức, ngay lập tức!

Đêm nay phải bảo Thanh Kỳ đến nói chuyện với cha, nếu có lợi ích thì phải chia cho cô ta và Vương Thanh Kỳ.

Cô ta nhất định phải thực hiện được những điều đã thấy trong mơ!

Triệu Thúy Hoa nãy giờ vẫn dán tai vào cửa phòng nghe trộm câu chuyện bên ngoài, sau khi nghe hết, cô ta cũng thấy cạn lời.

Còn tưởng là chuyện gì lớn, kết quả là vợ thằng năm phát điên, thế mà lại ảo tưởng anh cả không phải là con ruột của cha mẹ, lại còn là con nhà giàu? Cô ta thật đúng là tài giỏi, lại có thể mơ mộng như vậy.

Buổi tối, Vương Thủ Thành trên đường từ chỗ ông Trương về sau khi bó eo thì đã bị Vương Thanh Kỳ ngăn cản. Con trai nhỏ kéo ông ta tới một nơi không người, trời cũng rất tối.

Sự việc bất ngờ khiến sợ Vương Thủ Thành nhảy dựng, tức giận mắng anh ta: “Tối thế này mà mày lại làm gì? Muốn hù c.h.ế.t cha mày đúng không?”

“Cha, không phải là con tới đón cha đây sao? Kiều Kiều nói hôm nay cha bị ngã, cha không sao chứ?”

Vương Thanh Kỳ nói xong thì bước tới dìu ông ta.

“Vợ mày bảo mày tới đây?” Vương Thủ Thành nhìn thái độ xum xoe của con trai thì biết chắc chắn là vợ thằng năm còn đang động kinh ở nhà. Nhưng mà chuyện này hẳn phải để cho vợ thằng năm đi làm. Nếu để người khác nhúng tay vào, lỡ đâu không may mắn thì sao?

Vợ thằng năm đã ghim chuyện này ở trong lòng thì trước sau gì cũng sẽ nhúng tay vào, ông ta căn bản không giấu được. Nếu khiến cô ta nổi điên thì không biết cô ta lại gây ra chuyện gì, còn không bằng để cô ta tham gia cùng.

Điều quan trọng nhất chính là... thằng năm mới là đứa con trai ông ta coi trọng nhất, nó may mắn, lại cưới được một người phụ nữ đầy vận khí như Chu Kiều Kiều.

Sau này chắc chắn sẽ phất lên!

Tương lai của nhà họ Vương đều phải dựa vào nó.

Sau khi Vương Thủ Thành nghĩ kỹ thì thở dài nói: “Mày tới đây là vì vợ mày đã nói gì đó đúng không?”

Trong lòng Vương Thanh Kỳ cũng có chỗ không rõ ràng, trong lòng anh ta không hề hy vọng Vương Thanh Hòa là con nhà giàu có.

Dù sao trong mắt anh ta, anh cả chính là con lừa của cả nhà, dựa vào đâu mà có được một đôi cha mẹ tốt hơn anh ta? Anh cả phải làm lừa cả đời, cho dù có ra riêng thì cũng là một con lừa xổng chuồng, một con lừa sao có thể mạnh hơn anh ta chứ?

Nhưng anh ta lại cũng hy vọng có thể moi móc một bí mật gì đó trong chuyện này.

Vương Thủ Thành rối rắm một lúc, suy nghĩ có nên giữ lại hình tượng tốt đẹp của mình hay không, đừng nói hết toàn bộ chuyện này cho bọn họ.

Nhưng ông ta suy nghĩ một hồi, vì tránh để xảy ra sự cố, ông ta vẫn quyết định nói hết tất cả mọi chuyện.

Nhưng mà chuyện này không được phép để quá nhiều người biết.

Ông ta còn phải tô điểm hình tượng của mình một chút, sai đều là hai người đưa đứa nhỏ tới chỗ ông ta.

“Cha, gần đây vợ con phải chịu áp lực rất lớn, trong nhà chỗ nào cũng phải dùng tiền, trước đây cô ấy có phải sống như vậy bao giờ đâu? Hôm nay cô ấy nói như vậy cũng không có ý gì đâu, cha cũng đừng nóng giận.” Vương Thanh Kỳ hiếm khi nói được tiếng người, lên tiếng nói đỡ cho Chu Kiều Kiều.

Vương Thủ Thành thoáng nhìn đứa con trai út: “Chuyện này, chúng ta về nhà rồi nói, vợ con... cũng không đoán sai hoàn toàn. Chuyện này quá lớn, không thể đứng nói trên đường, về nhà đi, cha sẽ nói hết tiền căn hậu quả cho vợ chồng hai đứa. Đến lúc đó phải làm sao thì lại để cho hai đứa quyết định.”

Vương Thanh Kỳ lập tức luống cuống: “Cha, anh cả thật sự không phải...”

Anh ta còn chưa kịp nói dứt câu thì đã bị Vương Thủ Thành trừng mắt liếc một cái.

Trong lòng Vương Thanh Kỳ ngổn ngang trăm mối, đỡ cha về nhà.

Lúc này người trong nhà cũng đã về hết, Vương Thủ Thành còn chưa vào nhà thì đã đụng phải thằng hai và vợ thằng hai.

“Hai đứa đang làm gì đó?” Vương Thủ Thành nghi hoặc.

Vương Thanh Phú vui vẻ ra mặt: “Cha, mấy ngày nay vợ con đang nghi ngờ không biết có phải cô ấy đã mang thai rồi không, con đang chuẩn bị đưa cô ấy đến chỗ chú Trương xem thử.”

Vốn dĩ đã phải đi từ sớm, kết quả lại bị chuyện của hai vợ chồng thằng năm làm cho trì hoãn.

Hiện tại anh ta phải đi ngay. Bây giờ anh ta đã có công việc, cuộc sống của gia đình cũng không còn khổ sở nữa, anh ta chỉ thiếu một đứa con trai.

Vừa hay trong nhà đã có sẵn hai đứa con gái lỗ vốn, chờ hai con nhóc trường thành, anh ta phải mau chóng gả đi để kiếm một ít tiền hỏi cưới, sau đó mua nhà và một công việc tốt cho con trai.

Hai người nhà bọn họ đều có công việc, thật là nở mặt nở mày biết bao nhiêu?

Vương Thanh Phú mặc sức tưởng tượng về tương lai, hiện tại anh ta đã có tất cả, chỉ thiếu một đứa con trai!

Vương Thủ Thành nghe thấy chuyện vợ thằng hai có thể đang mang thai thì cũng rất vui mừng: “Vậy hai đứa mau đi đi.”

Thằng hai kết hôn đã nhiều năm mà chỉ có hai đứa con gái, không có một đứa con trai nào.

Vợ thằng tư thì mãi chẳng thấy động tĩnh gì, vợ thằng năm cũng chỉ mới gả tới đây không lâu, cũng chỉ có mỗi vợ thằng ba sinh cháu trai cho ông ta, kết quả vợ thằng ba lại là một đứa phiền phức, thằng ba cũng chẳng phải đứa có tiền đồ gì. Ông ta đã sốt ruột đến mức nào rồi?

Sau khi hai người kia rời đi, Vương Thủ Thành lập tức theo con trai út vào nhà.

Trong lòng Chu Kiều Kiều vẫn đang cân nhắc chuyện này, bất an nhìn ra ngoài, kết quả lại thấy chồng và cha chồng đang đi vào phòng cô ta.

Trong nháy mắt, Chu Kiều Kiều có một loại dự cảm mãnh liệt là cô ta đoán không hề sai!

Chu Kiều Kiều mau mắn đóng cửa, sốt ruột đi thẳng vào vấn đề: “Cha, cha thay đổi ý định rồi sao?”

Cô ta vừa nói vừa rót nước cho cha chồng.

Lúc này vẻ mặt của Vương Thủ Thành mới khá lên một chút, nhìn con trai và con dâu: “Hai người các con ngồi xuống đi, vợ thằng năm, con đừng có gấp, chuyện này cũng không quá giống tưởng tượng của con.”

Chu Kiều Kiều mau chóng ngồi xuống.

Vương Thủ Thành bắt đầu kể với con trai và con dâu chuyện năm đó: “Lúc đó cha và mẹ các con chạy nạn ra khỏi thôi, tới một huyện thành khác rồi ở bên đó làm công cho người ta, sau đó lại đụng phải một cặp vợ chồng. Cặp vợ chồng đó cầm s.ú.n.g uy h.i.ế.p cha làm việc cho bọn họ, nếu làm không xong thì bọn họ sẽ b.ắ.n c.h.ế.t cha, cha sợ tới mức không thể không đồng ý. Bọn họ đưa cha đến trước cửa một bệnh viện, sau đó nói với cha đứa nhỏ được đặt ở phòng nào của bệnh viện, bảo cha mang đứa bé đi, còn nói bọn họ đã chuẩn bị xong hết, chỉ cần cha cẩn thận một chút là sẽ không có chuyện gì xảy ra, một khi chuyện đó thành công thì bọn họ sẽ cho cha một số tiền. Còn về đứa nhỏ, bọn họ bảo cha mang nó ra khỏi huyện, đi thật xa rồi ném nó xuống sông, nếu không bọn họ sẽ g.i.ế.c cha và mẹ các con. Cha vì giữ mạng và cũng muốn kiếm một chút tiền nên đã đồng ý. Mấy năm đó, nếu không nhờ số tiền kia thì chúng ta cũng không sống được tới bây giờ.”

Vương Thủ Thành nói đến đây thì bắt đầu quan sát con trai con dâu, phát hiện hai người bọn họ không lộ ra vẻ ghét bỏ, có lẽ là đang nghĩ cách để moi được tiền nhỉ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK