“Thím Kim Hoa, chuyện này cháu cũng không biết phải cảm ơn thím thế nào nữa. Sau này… Cháu nhất định sẽ bảo chồng cháu tìm con trai thím, để anh ấy tiện đường mang theo quà cảm ơn đến.” Bạch Tú Tú nói rất nhỏ.
Trần Kim Hoa nghe thế, trong lòng lại càng vui vẻ.
Vì sao bà ấy đi tìm Bạch Tú Tú? Chính là vì con trai nói cô là người có ơn tất báo.
Đừng thấy hiệp hội phụ nữ trong thôn không lớn, chỉ có hai ba người, nhưng lại có không ít chuyện đó!
Chờ bà ấy sắp xếp Bạch Tú Tú vào rồi, Bạch Tú Tú sẽ trở thành người cùng một phe với bà ấy.
Sau này không chỉ sẽ giúp đỡ bà ấy mà anh rể của Bạch Tú Tú còn là một người có bản lĩnh, trong tay Bạch Tú Tú cũng có không ít đồ tốt do chị của cô gửi về.
Bà ấy đã có thể đoán được quà cảm ơn sẽ phong phú đến cỡ nào rồi.
Hơn nữa đây cũng coi như là làm một chuyện tốt!
Nghĩ đến đây, Trần Kim Hoa cũng vui vẻ đồng ý: “Cái con bé này, cháu khách sáo quá rồi. Chuyện này đại khái chờ thêm ba ngày nữa là có thể xác định, đến lúc đó thím dẫn cháu đi làm.”
“Vậy cháu chờ tin vui của thím.”
Bạch Tú Tú đè cảm xúc vui sướng trong lòng xuống.
Trần Kim Hoa uống hết ly nước đường đỏ, sau đó mới đi ra ngoài.
Chờ Bạch Tú Tú tiễn bà ấy đi, cô lại bị Lưu Tiểu Nga cản lại.
Lưu Tiểu Nga nhớ đến lời dặn dò của cha chồng lúc nãy, lập tức hỏi Bạch Tú Tú; “Chị cả, vợ của đại đội trưởng đến nhà mình làm gì thế? Bà ấy cũng có tiếp xúc gì với nhà chúng ta đâu.”
Bạch Tú Tú thấy ánh mắt của Lưu Tiểu Nga cứ láo liêng, cười nói: “Vợ của đại đội trưởng là người của hiệp hội phụ nữ, đến nhà mình thì còn có thể làm gì nữa? Đương nhiên là muốn quan tâm đến tình trạng sức khỏe của tôi đó. Hiện tại chắc người của cả thôn đều đã biết chuyện tôi bị bệnh rồi. Thím tránh ra, đừng có cản trở tôi đi về phòng dưỡng bệnh.”
Bạch Tú Tú chán ghét nhìn Lưu Tiểu Nga.
Lưu Tiểu Nga giận đến mắt đỏ lên, sao Bạch Tú Tú lại có thể chanh chua như thế chứ?
Trong sân, cả gia đình đều nghe rõ.
Mặt Vương Thủ Thành đã đen như đáy nồi, vợ của đại đội trưởng ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm à? Xía vào chuyện nhà họ Vương bọn họ làm cái gì?
Sau này ở mặt ngoài bọn họ lại càng không thể làm cái gì cô con dâu cả này nữa.
Trời vừa mới tối, ngoài sân lập tức vang lên tiếng động.
“Ui cha, mấy đứa mau! Mau đi mượn xe bò trong đội, mau đưa mẹ đến bệnh viện!” Ngoài sân, Triệu Quế Phân khập khiễng được Trần Phương và Triệu Thúy Hoa cùng nhau đỡ vào sân.
Chu Kiều Kiều ở đằng sau kéo một cái bao tải, trên lưng còn cõng theo một cái sọt to.
Trong lòng cô ta lại liên tục oán trách, anh cả cũng không biết khiêng đồ phụ cô ta nữa.
Loại người gì thế không biết!
Một ngày trôi qua, Triệu Quế Phân vốn dĩ nhìn đã không ổn lại còn bị què thêm nữa!
“Sao lại thế này?” Vương Thủ Thành nhìn đám phụ nữ từ trong núi về, cảm thấy ngày nào ông ta cũng nhìn thấy cảnh này!
“Đừng có nói là bà lại ngã nữa đó nha?” Vương Thủ Thành có chút ghét bỏ nhìn bà già Triệu Quế Phân.
Lúc này Bạch Tú Tú cũng đã từ trong phòng đi ra.
Mỗi tối đi ra ngoài xem người nhà họ Vương gặp phải đủ loại chuyện xui xẻo đã trở thành một trong những thú vui sau khi sống lại của cô!
“Cái này à, sau khi lên núi mẹ bị trứng chim rơi trúng đầu, tức giận nuốt sống trứng chim. Kết quả ăn xong lại bị tiêu chảy, tìm một gốc cây đi vệ sinh, không biết sao nơi đó lại có một con rắn độc. Nó há mồm cắn…”
Triệu Thúy Hoa chỉ vào m.ô.n.g Triệu Quế Phân.
Xấu hổ… Trong sân tràn ngập xấu hổ, ngoại trừ Triệu Quế Phân bởi vì quá đau nên khẽ rên rỉ ra, gần như không còn bất cứ âm thanh gì khác!
Bà cụ Phùng ở nhà kế bên đi ra ngoài đổ nước, nhìn thấy nhà họ Vương không biết sao lại trở nên náo nhiệt nữa, lập tức tò mò nhìn thoáng qua. Bà ấy nhìn một cái thôi đã chọc Triệu Quế Phân nổi giận.
Bà ta che mông, hùng hùng hổ hổ nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Chuyện nhà mình không lo, nhìn cái gì mà nhìn?”
“Xùy! Ai mà thích nhìn bà chứ? Tôi chỉ muốn xem thử coi có phải bà lại ăn h.i.ế.p con trai con dâu nữa hay không thôi. Mụ già ác độc như bà thì có gì mà đẹp chứ? Đừng tưởng rằng chuyện năm xưa không có ai biết được!” Bà cụ Phùng ghét bỏ phun nước bọt, xoay người rời đi.
Chuyện năm xưa?
Bạch Tú Tú quay sang nhìn về phía bà cụ Phùng.
Cô ghi nhớ kỹ chuyện này.
Triệu Quế Phân nghe bà ấy nói thế cũng có chút hoảng, giọng điệu cũng gắt gỏng hơn: “Ngẩn ra đó làm cái gì? Mau đến đại đội mượn xe bò đi! Còn không đưa mẹ đến bệnh viện, mấy đứa muốn mẹ c.h.ế.t đúng không! Ui cha… Chân của tôi! Tôi tạo nghiệt gì thế này.”
Hiện tại khu vực bị cắn và cả cái chân bên đó của Triệu Quế Phân đều bị sưng lên, cũng chẳng thua kém chân của con lợn rừng là bao!
“Đi bệnh viện làm cái gì? Thằng ba, con đi tìm Trương lão đầu đến đây trước, để ông ấy xem xem có cần đi bệnh viện hay không, nếu không cần thì cứ ở nhà trị là được.” Vương Thủ Thành nhìn bà già, sắc mặt cũng chẳng tốt đẹp gì.
Đi bệnh viện sẽ tốn hết bao nhiêu tiền chứ?
Thật đúng là không biết tính toán gì hết!
“Ngẩn ra đó làm gì? Mau đi đi!” Triệu Quế Phân đau đến mức mất hết lý trí, cũng không quan tâm rốt cuộc là đi tìm ai, chỉ cần có thể chữa trị cho bà ta là được rồi.
“Mấy đứa còn lại, đỡ mẹ vào nhà trước đi.”
Vương Thủ Thành vừa chỉ huy mấy đứa con trai làm việc, ánh mắt lại nhìn về phía cái túi kia: “Vợ thằng năm, trong túi đựng con rắn kia đúng không?”
Lúc này Chu Kiều Kiều còn đang khiếp sợ trước thái độ của cha chồng đối với mẹ chồng, thấy ông ta hỏi mình, cô ta ngơ ngác gật đầu nói: “A… Đúng vậy! Là rắn.”
“Lát nữa lấy ra cho Trương lão đầu phân biệt giúp chúng ta, xem xem là rắn độc gì, có bán được tiền hay không?” Vương Thủ Thành nghĩ đến những lời bà già nói với ông ta tối hôm qua, lúc này cuối cùng cũng tin.
Chỉ cần con dâu út lên núi, hình như đều sẽ có thu hoạch.
Nhưng mà con dâu út này cũng thật là, sao không biết nói trước chứ?
Nói trước thì sao bọn họ sẽ đồng ý chia đều thu hoạch trong nhà chứ?
Đúng rồi, thằng cả!
“Thanh Hòa, con mồi của con đâu?” Vương Thủ Thành nhìn chằm chằm vào Vương Thanh Hòa không chớp mắt.
Vương Thanh Hòa nghe thế, vô cùng bĩnh tĩnh buông sọt xuống nói: “Cha, hôm nay con vào núi lại không nhìn thấy con thỏ nào hết, chắc là mấy ngày nay bắt nhiều quá, chúng nó sợ trốn đi rồi.”
Nụ cười trên mặt Vương Thủ Thành lập tức biến mất.
Cái gì? Không có thu hoạch cái gì hết? Sáng nay bọn họ còn bỏ vốn hai quả trứng gà đó! Đều cho nhà thằng cả ăn hết!
Trước khi Vương Thủ Thành kịp nổi giận thì Vương Thanh Hòa đã bắt đầu vẽ vời tương lai tốt đẹp: “Cha, có lẽ không bắt được con mồi nhỏ nữa rồi, bắt đầu chuẩn bị ngày mai đi canh bắt mấy con mồi cỡ lớn.”
Hai mắt Vương Thủ Thành sáng rực lên: “Thật sao?”
Mấy con mồi nhỏ kia cũng bán không được bao nhiêu tiền, nếu như gặp được con mồi cỡ lớn mới có thể chia được.
Nhưng mà… Vận may của con dâu út, lại chờ thêm nửa tháng nữa đi, nếu nó vẫn luôn tồn tại, bên phía thằng cả lại không ép ra được chút giá trị lợi dụng nào nữa, lập tức đá thằng cả ra khỏi căn nhà này.
Cũng không thể để anh chiếm hời của nhà này mãi được.
Vương Thanh Hòa không cần đoán cũng biết Vương Thủ Thành suy nghĩ cái gì, anh gật đầu nói: “Thật sự, cha, con về phòng trước. Hôm nay mệt mỏi quá rồi…”
Nói xong, anh lập tức đi vào phòng với vợ.
Từ sau khi anh về, hai mắt Tú Tú đã sáng rực nhìn chằm chằm vào anh, đại khái là có chuyện tốt gì đó.
So với đứng trong sân nhìn cả gia đình mà anh không thích, anh lại càng thích về phòng nhìn Tú Tú, nhìn hai đứa nhỏ hơn.
Vừa về đến phòng, Bạch Tú Tú lập tức kéo anh ngồi xuống: “Em có chuyện tốt muốn nói với anh nè!"
“Anh cũng có chuyện tốt muốn nói với em.”
Vương Thanh Hòa cũng nói, anh cầm ba bình thủy tinh ra, mấy cái bình đều là bình thủy tinh đựng đồ hộp bình thường, anh mặc quần áo có túi trong to, đi vào núi lại mặc rất dày, lúc này mới thần không biết quỷ không hay mang vào nhà.
“Mấy ngày hôm trước anh phát hiện ra tổ ong, hôm nay anh đã lấy hết mật ong ra rồi. Đủ để cho em ăn hết mùa đông.”
Vương Thanh Hòa nhìn vợ mình, giọng điệu nhẹ nhàng giống như sợ làm cô hoảng sợ.